[Tản Mạn] Tuổi Thanh Xuân
Chương 43 : Cô gái và đàn bà
Ngày đăng: 21:59 21/04/20
Chào các bạn, tôi là một K50 của NEU. Biết đến Confessions này cũng khá lâu rồi nhưng hôm nay tôi mới đủ can đảm chia sẻ về câu chuyện của cuộc đời mình. Mong những bạn gái, những ai đang lầm đường có thể một lần nhìn lại mà ra quyết định đúng đắn hơn.
Tôi đã từng là một đứa con ngoan, trò giỏi, được thầy cô yêu mến, bạn bè nể phục và bố mẹ thì hết sức chiều chuộng. Tôi ưa nhìn, năng động, lại luôn vui vẻ lạc quan. Từ bé đến lớn tôi luôn được bảo bọc kĩ lưỡng nên chẳng biết đến vất vả là gì. Có lẽ chính vì cuộc sống quá xuôi chèo mát mái ấy mà tôi cứ ảo tưởng cho mình là giỏi giang bản lĩnh lắm.
Sóng gió chỉ đến và thử thách cái bản lĩnh kém cỏi ấy của tô khi tôi bắt đầu lên lớp 9. Gia đình gặp biến cố lớn, bố mẹ và anh chị buộc phải vào Sài Gòn sinh sống, để tôi một mình ở nhà với ông bà một thời gian rồi chuyển vào sau.
Cuộc sống cũng không có gì đáng nói nếu tôi không gặp người đó. Khi ấy anh là thầy giáo trẻ mới chuyển về trường cấp 3 của tôi công tác, phụ trách ngay lớp tôi.
Tôi là lớp trưởng nên thường xuyên trao đổi với thầy về nhiều việc. Tôi quý thầy, coi thầy như người anh lớn của mình. Thầy cũng rất quý tôi, luôn quan tâm chăm sóc cho tôi từng chút một.
Có lẽ sự cô đơn, thiếu vắng tình cảm gia đình của tôi đã khiến thầy mềm lòng chăng? Còn với tôi, choáng ngợp trước sự hiểu biết, thâm trầm cùng sự dày dặn kinh nghiệm trong cuộc sống của thầy. Tôi nhanh chóng nghĩ đó là tình yêu.
Ngày qua tháng lại, sau bao lần thầy xuống nhà tôi kèm tôi học (tôi là thành viên duy nhất trong đội tuyển học sinh giỏi của thầy) thì chuyện gì đến cũng phải đến. Tôi hiểu điều đó có nghĩa là gì, tôi đã trở thành đàn bà ở cái tuổi 16 như thế.
Từ ngày đó trở đi, tôi yêu thầy bằng con tim non nớt và suy nghĩ ngô nghê của một đứa học trò. Cứ nghĩ sau này chỉ vài năm nữa thôi, chúng tôi sẽ có thể ở bên nhau một cách đường đường chính chính.
Tôi không phủ nhận là thời gian đó, mình đã hư hỏng đến như thế nào. Bởi ông bà tôi ở cách đó gần 2 cây, chỉ có mình tôi trông nhà, nên gần như tối nào thầy cũng qua và nói muốn kèm tôi học, nhưng sự thực là làm gì thì có lẽ mọi người đều đoán được.
Tôi như kẻ bị mù chỉ tin vào mình thầy, chỉ nghe lời duy nhất thầy, đáp ứng mọi yêu cầu của thầy, vì nghĩ rằng là tình yêu thì phải thế.
Tất cả chỉ thực sự sup đổ khi tôi mang thai. 16 tuổi, làm mẹ ở cái tuổi 16 ư? Tôi chưa từng nghĩ đến. Tôi nói chuyện với thầy, mong tìm ra cách giải quyết nào đó, nhưng đáp lại sự mong mỏi của tôi, thầy ráo hoảnh coi như đứa bé đó chẳng liên quan gì đến thầy.
Nguồn YANTV
--------------------
Vài dòng bên lề....
Tôi không cần biết đây là một câu chuyện có thật hay hư cấu nhưng dù sao nó cũng để lại trong tôi một dư vị khó tả...
Tôi nhìn cô ấy ở cái tuổi đó và tôi nhìn cái tuổi 16 mà tôi đã đi qua. Phải, ngày xưa gia đình tôi cũng khó khăn, ba mẹ cũng phải xa tôi hoặc đưa cho ông bà nội hoặc mang tôi cùng họ vào thành phố Biên Hoà nhưng lúc đó tôi quá nhỏ và không thể hiểu nỗi cơ cực này. Tôi thấy mình may mắn.
16 tuổi, tôi không làm được quá gì nhiều, tôi bị quá nhiều áp lực đè nặng và đôi lúc muốn giải thoát chính mình, suy nghĩ này thật ngu ngốc. Tôi than trời, tôi than đất, tôi than với tất cả mọi người, để rồi bây giờ so với cô ấy cuộc đời tôi vẫn còn nhiều hoa hồng lắm......
Giờ tôi chỉ nên cố gắng, cố gắng... Gạt mọi thứ xung quanh bản thân để bắt đầu mới....
Tối đã hơn 17 và tôi cần mạnh mẽ.... Bất cứ ai đọc những dòng này, hãy dành 5 phút suy lại mình, sau đó lấy một tờ giấy viết những thứ mà ngày xưa mình đã làm và bỏ lỡ.
Hãy biến nó thành sự thật.
Chúc may mắn.....