Tân Nương Của Quỷ

Chương 16 :

Ngày đăng: 09:12 18/04/20


Hôm qua tôi ngủ quá nhiều nên đêm nay tôi cứ lật qua lật lại, mãi không ngủ được. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy mở cửa rất khẽ vang lên từ bên phòng của bà cô. Nếu không phải tôi vẫn đang rất tỉnh táo, thì rất khó để có thể phát hiện ra được âm thanh này. Ban đầu tôi còn tưởng rằng bà cô đi vệ sinh, nhưng tiếng mở cửa liên tiếp vang lên bốn năm lần, vẫn còn tiếng kêu, hình như có ai đó cứ luôn ra ra vào vào. Tôi lập tức vểnh tai lắng nghe. Từ lúc tôi nghe thấy tiếng mở cửa lầm thứ nhất, đến bây giờ, tổng cộng là đã vang lên hơn mười lần rồi, và nó vẫn không có dấu hiệu dừng lại.



Tôi cảm thấy được có gì đó không đúng, tranh thủ xuống giường xỏ dép để ra ngoài xem rốt cuộc là có chuyện gì. Đúng lúc này, ngoài cửa lại đột nhiên yên tĩnh trở lại. Lúc tôi đi dép xong thì không còn nghe thấy tiếng mở cửa nữa. Suy nghĩ trong chốc lát, tôi rón rén chạy đến cạnh cửa phòng, lặng lẽ mở cửa ra, nhìn phía phòng của bà cô. Đèn trong phòng bà cô vẫn sáng, xem ra là chưa ngủ. Loáng một cái, hình tôi thấy có người đi vào phòng bà cô. Bóng người rất mờ ảo, cảm giác như lay động theo gió vậ. Bây giờ là nửa đêm, không phải là trộm đấy chứ?



Rất nhanh, tôi liền gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu. Ở chỗ chúng tôi, đã rất lâu rồi chưa xuất hiện một vụ trộm cắp nào cả. Ngay lúc tôi đang nghĩ tới nghĩ lui thì bên trong phòng bà cô vang lên tiếng nói chuyện rất khẽ. Nghe như là bà cô đang nói chuyện cùng với ai đó. Hơn nửa đêm rồi, sẽ là ai chứ?



Tôi biết người tu đạo thường hay liên hệ với quỷ thần, có khi khó tránh khỏi sẽ làm ra một vài hành động khác người, nhưng nếu đã không thấy thì thôi, sau khi thấy, tôi thật sự không kiềm chế được sự tò mò trong lòng. Tôi bỏ dép ra, cầm nó lên tay, bước từng bước khẽ khàng về phía căn phòng của bà cô. Đi được nửa đường, bỗng một cơn gió lạnh quét qua làm tôi khôi phục lại lý trí. Tôi nhớ tới tính tình hung bạo của bà cô, trong lòng lập tức có cảm giác hơi e sợ. Hơ nửa đêm nghe lén chuyện của bà cô, nếu như bị bà cô phát hiện, tôi thật sự không dám nghĩ tới hậu quả.



Tôi vừa xoay người, chuẩn bị rời đi để mọi chuyện không trở nên tồi tệ, thì bỗng một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo một giọng nói quen thuộc.



“Thật sự muốn đi à?”



Tôi bị giọng nói này làm cho giật mình nên đã vô tình kêu “a” một tiếng, tuy âm lượng không lớn nhưng trong màn đêm yên tĩnh này, người đang ở trong phòng rất dễ có thể phát hiện ra.



“Ai? Ai đang ở bên ngoài?”



Dĩ nhiên bà cô ở trong phòng đã nghe thấy tiếng kêu của tôi.



Tôi bị dọa đến nỗi mặt mũi trắng bệch, phản ứng của bà cô nhanh như vậy, có lẽ lần này tôi đụng phải họng súng rồi. Trong lúc nhất thời tôi không biết nên làm thế nào cho phải, muốn chạy, nhưng chỗ này cách phòng của tôi những vài mét, hơn nữa nhất định bà cô sẽ nghe thấy tiếng bước chân. Nhưng nếu để tôi trực tiếp thừa nhận là mình thì tôi lại không dám.



Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng bà cô đứng dậy đi về phía tôi, tiếng bước chân càng ngày càng gần, rất nhanh bà cô đã đi đến cửa rồi. Tôi hoang mang lo sợ vô cùng.



“Meow, Meow.”
Bà cô bĩu môi nói: “Bạn của cháu? Vậy cháu nói xem bạn cháu tên là gì, nhà ở đâu?”



Tôi tức giận đến nỗi cả khuôn mặt đỏ bừng, cũng không trả lời được câu hỏi của bà cô, chỉ có thể giữ im lặng.



Bà cô thấy tôi như vậy thì cười nói: “Cháu không trả lời được đúng không? Vậy để ta nói thay cháu. Hắn tên là Lý Nhất Phàm, chết ở phía sau núi đã mấy trăm năm rồi.”



Tôi lắp bắp kinh hãi, không ngờ hắn cũng là quỷ, lại còn chết ở phía sau núi nữa chứ. Chẳng lẽ cái chết của Tạ Linh Linh và mấy người kia đều có liên quan đến hắn sao? Nghĩ đến đây, tôi lập tức gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu. Nếu như hắn chính là Lệ Quỷ, vậy tại sao lúc ấy hắn lại cứu tôi?



“Hắn đích thực là quỷ, cháu ở cạnh hắn không có ích lợi gì cả.” Bà cô nhìn tôi, bổ sung thêm một câu.



“Nhưng hắn đã từng cứu cháu.”



Tôi kể lại đơn giản chuyện xảy ra ở phía sau núi ngày hôm ấy. Bà cô hỏi: “Vậy sau đó hắn có bảo cháu phải báo đáp hắn cái gì không?”



“Không có.”



Bà cô cười lạnh: “Chẳng qua là hắn chưa kịp nói mà thôi.”



Tôi lại cảm thấy vấn đề này thật nhức óc, chỉ vào mấy thứ đồ quái dị kia, hỏi “Bà làm cái gì vậy?”



“Gọi hồn.”