Tân Nương Của Quỷ

Chương 2 : Cái chết kỳ quặc

Ngày đăng: 09:12 18/04/20


Tiến vào căn phòng khi còn sống của Linh Linh, bà Vương kéo cái ngăn tủ ở đầu giường ra, lấy ra một tấm thiệp rồi đưa cho tôi. Tôi đưa tay ra nhận, chỉ thấy trên bìa mặt tấm thiệp có in một chữ “Cúng”, tấm thiệp như được ngâm máu, vuốt lên còn có cảm giác ươn ướt. Tôi cau mày, cho tới bây giờ tôi còn chưa nhìn thấy vật nào kỳ quái như vậy. Tôi mở tấm thiệp ra, bên trong chỉ có một tờ giấy, trên đó viết rất rõ ba chữ “Tạ Linh Linh”. Nhưng mà không biết tên của cô ấy bị ai dùng bút lông gạch một phát, phía dưới cái tên còn ghi rõ ngày tháng năm sinh, hình như mấy con số này còn được người viết ấn khá đậm.



“Đây là ý gì?” Nhìn tấm thiếp mời kỳ quái trong tay, tôi bèn hỏi bà Vương.



Bà Vương lắc đầu: “Ta cũng không biết, sau khi Linh Linh chết thì ta phát hiện trên giường con bé có cái này nên cảm thấy có chút kỳ lạ.”



Nghe bà Vương nói như vậy, tôi lại nghĩ tới thi thể khác thường của Linh Linh trong quan tài: “Thi thể Linh Linh là thế nào vậy?”



Bà Vương dùng tay áo lau nước mắt: “Ta có tìm người tách tay nó ra vài lần rồi nhưng chẳng được bao lâu thì lại trở về cái bộ dạng kia.”



Tôi nhíu mày, cũng nghĩ mãi không thông. Nếu như nói là do thi thể quá lạnh nên bị đông cứng, khó có thể tách ra thì vẫn có thể lý giải được, thế nhưng đã tách ra được nhiều lần nhưng nó lại tự chập hai tay vào nhau như vậy thì thật cổ quái. Nghĩ một hồi, tôi bèn hỏi: “Trước khi chết, Linh Linh có hành động gì khác thường không bà?”



“Không có gì khác thường á.” Bà Vương nghĩ một lát rồi kích động nói: “Ta nhớ ra rồi. Hôm trước, vào lúc nửa đêm ta có tỉnh giấc đi WC, nghe thấy có tiếng mở cửa, ta mới biết đêm hôm khuya khoắt nó mới trở về, ta hỏi nó đi đâu thì nó chẳng nói chẳng rằng. Ngày hôm sau ta lại hỏi nó, nó mới nói không nhớ rõ nửa đêm hôm qua đã đi ra ngoài.”




Nói xong ông ấy không kiên nhẫn lườm tôi một cái. Tôi cũng biết chính mình có chút quá liều lĩnh, lỗ mãng, nhưng tôi cũng là thật lòng muốn hỗ trợ mọi người tìm ra hung thủ đã sát hại Bạch Tuyết và Linh Linh. Ai ngờ tôi vui vẻ giúp đỡ người ta về sau sẽ mang đến cho cho tôi phiền toái không nhỏ. Bất quá cho dù tôi không chủ động giúp Linh Linh và Bạch Tuyết, kẻ giết người cũng có thể có thể sẽ tìm tới tôi. Trong lời nói của tạ Linh Linh tôi đã dự cảm được rồi.



Bình an vô sự qua hai ngày, tôi cũng không nghe lời Tạ Linh Linh mà tiếp tục ở lại trong thôn. Thứ nhất là về chuyện của Linh Linh và Bạch Tuyết, tôi muốn góp một phần sức lực của mình, thứ hai là dù cho tôi muốn đi, ba mẹ cũng sẽ không cho tôi đi, bọn họ vẫn chờ tôi và người đàn ông kia gặp mặt.



Ngày thứ ba, bà mối thôn bên tìm tới tận cửa, vừa trông thấy tôi liền liên tục khen ngợi, nói cái gì mà tôi rất xinh đẹp, nhìn qua thôi cũng biết là một người con gái hiền thục nết na… Cuối cùng chỉ nói một câu hữu dụng, đó chính là tôi và người đàn ông kia sẽ gặp mặt vào trưa ngày thứ sáu. Bà ấy còn đưa tín vật của người đàn ông kia cho tôi, đó là một miếng ngọc bội màu trắng. Tuy tôi không hiểu về ngọc bội, nhưng sờ thôi tôi cũng biết chắc chắn đây là một miếng ngọc bội quý hiếm. Trong miếng ngọc bội trắng noãn không tì vết có một chất lỏng màu đỏ lưu động không ngừng, trông vô cùng sống động, nhìn thật giống như một bức tranh thủy mặc. Chúng tôi còn chưa từng gặp mặt, không ngờ người đàn ông kia lại tặng tôi miếng ngọc bộ quý giá như thế này. Thật sự là khó lòng từ chối nên tôi chỉ có thể cố mà tạm thời nhận lấy, nghĩ đến việc sau khi gặp mặt, nếu như chúng tôi không hài lòng với nhau thì có lẽ tôi sẽ phải trả lại miếng ngọc bội này cho người đàn ông kia.



Bận bịu mấy ngày nay mà vẫn không thu hoạch được gì, tôi định ngày mai sẽ xuống phía sau núi bên kia thám thính, xem xem có thể phát hiện ra cái gì không. Ban đêm, tôi về đến nhà đang chuẩn bị ngủ, vừa mới cởi áo khoác ra, tôi liền trông thấy trên giường có một tấm thiếp mời màu đỏ giống y như đúc cái của Linh Linh và Bạch Tuyết, trên bìa thiệp có in một chữ “Cúng” màu vàng, tôi biết rõ đây là vật có liên quan tới cái chết của Tạ Linh Linh và Bạch Tuyết.



Tôi nghe tiếng trái tim mình đang đập thình thịch thình thịch, tôi cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt. Mặc dù tôi biết rõ mình sẽ gặp phải chuyện như thế này nhưng không nghĩ tới nó lại đến nhanh như vậy. Tôi nhìn tấm thiệp, rồi lại nhìn thấy cánh cửa sổ đang được đóng vô cùng chặt chẽ, tôi nhịn không được rùng mình một cái. Hôm nay nhà tôi lúc nào cũng có người ở nhà, ai có thể vào phòng của tôi chứ? Còn thần không biết quỷ không hay đặt cái thiếp mời này lên giường tôi.



Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, bàn tay run rẩy mở cái đồ vật giống như lá bùa đòi mạng ấy ra. Tạ Linh Linh và Bạch Tuyết nhận được cái vật này thì chết, hiện tại tôi cũng nhận được cái vật này. Ngoài ra nó còn là manh mối giúp tôi tìm ra nguyên nhân cái chết của Tạ Linh Linh và Bạch Tuyết. Không có gì bất ngờ xảy ra, trên tấm thiệp mời có ghi tên và ngày tháng năm sinh của tôi, xem ra cũng giống như của hai người bọn họ. Tôi nhìn chằm chằm vào cái tên của mình trên thiệp, trong đầu bỗng nhiên xẹt qua một tia chớp. Cả ba chúng tôi đều nhận được cái thiếp mời này, cũng giống như của hai người kia, trên tấm thiệp có ghi tên và thời gian tôi sinh ra. Tên của chúng tôi không có chỗ nào tương tự, nhưng hình như chúng tôi đều sinh vào tháng 7 âm lịch năm 1997.