Tân Nương Của Quỷ
Chương 50 :
Ngày đăng: 09:13 18/04/20
"Trước kia cháu hỏi ta tại sao nó không có tác dụng gì với xác chết hay ma quỷ. Kỳ thật nó không chỉ có tác dụng, mà tác dụng của nó còn rất lớn là đằng khác, chỉ có điều ta đã động tay lên nó một chút, nó sẽ không bị kích hoạt một cách dễ dàng." Nói xong bà cô bật cười thành tiếng.
Nhìn bộ dạng đắc ý cao hứng của bà, tôi liền lớn tiếng hỏi."Vậy làm gì thì bùa chú kia sẽ được kích hoạt? Tại sao Cố Nam Phong lại bị thương nặng đến vậy?"
Bà cô nhìn tôi, chậm rãi thu hồi vẻ mặt vui sướng, nghiêm túc nói: "Cháu đừng nói với ta là cháu thực sự thích tên nam quỷ kia đấy?"
"Đúng vậy, cháu thích hắn. Bà cô, cháu cầu xin bà, nói cho cháu biết rốt cuộc hắn bị làm sao vậy?"
"Cháu thực sự là bị ma ám rồi!" Bà cô lạnh lùng nói: "Cháu đi đi, ta không có chuyện gì muốn nói với cháu hết."
"Bà cô, cháu cầu xin bà hãy nói cho cháu biết, làm thế nào mới có thể cứu được hắn? Hắn là quỷ tốt, hắn vẫn luôn giúp đỡ cháu, hắn còn..."
"Đừng nói nữa, cho dù cháu có nói gì đi nữa ta cũng sẽ không cứu hắn. Cháu nên nhớ, hắn ta là quỷ! Con bé ngốc này, sao cháu lại hồ đồ như vậy chứ?"
Tôi vừa tức vừa vội, quỳ trên mặt đất liên tục cầu xin bà cô để bà cô cứu Cố Nam Phong.
Bà cô trực tiếp túm lấy bả vai tôi, kéo tôi ra bên ngoài rồi đống sầm của lại. Tôi đứng ở bên ngoài gọi mãi mà bà cô cũng không ra mở cửa. Cuối cùng tôi chỉ có thể trở về, nhìn xem tình trạng của Cố Nam Phong thế nào rồi.
Hạ Dương ngồi ở phòng khách, thấy tôi trở về, hắn liền nói với tôi: "Tối nay tôi sẽ chăm sóc cho chủ nhân, cô sang bên phòng tôi nghỉ ngơi đi."
"Tình trạng của hắn thế nào rồi?"
"Loại bùa chú này lúc mới đầu hiệu lực rất mạnh, nhưng sau đó thì không còn sức mạnh nữa, chủ nhân không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ sẽ tốt lên thôi."
Theo lý nếu thực sự như vậy, hẳn là hạ Dương sẽ rất vui mừng, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn rất sầu não. Hơn nữa nếu quả thật đơn giản như lời hắn nói thì bà cô tôi đâu cần phải tốn sức như vậy?
Tôi bất an nói: “Vừa nãy tôi thấy hắn đau đớn thống khổ như vậy, không giống như bị thương nhẹ. Không được, tôi phải vào xem hắn thế nào."
Nói xong, tôi muốn đi vào phòng thăm Cố Nam Phong.
Tôi nghe xong thì càng khóc to hơn. Cố Nam Phong đã như vậy rồi, chẳng lẽ tôi ngay cả khóc cũng không được sao?
Sư phụ tôi thấy tôi cứ khóc không ngừng liền bất đắc dĩ nói: "Cũng đâu phải là hắn nhất định sẽ chết, con khóc sớm như vậy làm gì?"
Tôi ngừng khóc, kích động nói: "Sư phụ, người có biện pháp sao?"
Tôi chờ mong nhìn hắn, hắn là hy vọng cuối cùng của tôi.
"Sau khi nghĩ ra biện pháp, ta chỉ sợ người khóc sẽ là ta. Ta cứu sống được hắn như sẽ đắc tội với hắn, hơn nữa lại còn mất một phần tiền vì hôn lễ của hai người, tốt hơn hết là để hắn ta chết vì cuộc hôn nhân này đi."
Khi nghe sư phụ nói có biện pháp, tôi càng khẩn trương: "Sư phụ, người cứ xem như là giúp đỡ đồ nhi đi. Phần tiền kết hôn, hay lễ vật thu nhận đệ tử gì gì đó, con đều không cần."
"Đây chính là con nói đó." Sư phụ vui vẻ nói: "Đi, giờ ta sẽ giúp con tiêu diệt cái bùa chú kia."
Sư phụ bảo tôi chờ ở trong phòng, còn hắn thì đi thay một bộ quần áo màu đen rồi lén lút đi ra ngoài.
Tôi nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, người đi đâu vậy?" Hắn mặc quần áo không giống "tiêu diệt" bùa chú mà giống như là đi "trộm" bùa chú.
"Đương nhiên là đi giúp con tiêu diệt cái bùa chú kia."
Vừa dứt lời, sự phụ tôi đã đi ra khỏi cửa.
Ta chỉ có thể nghe lời, quay trở vào phòng chờ sư phụ. Có vẻ như đã qua một khoảng thời gian rất lâu, nhưng thực ra theo thời gian mà điện thoại hiển thị thì mới chỉ qua 10 phút thôi nhưng phụ đã trở lại.
"Sao rồi?" Tôi đứng lên hỏi.