Tận Thế Song Sủng

Chương 134 : Đoàn đội Độc Bộ

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Bạch Thất nghe được cô hình dung thì cười cười, lái xe tiếp tục xếp hàng chờ đợi: “Về sau bên trên tường cao có thể đặt vòng bảo vệ khỏi phóng xạ, đợi đến lúc bên ngoài biến thành cát vàng, căn cứ sừng sững đứng ở giữa sẽ giống như thành phố tương lai.”



“Về sau căn cứ sẽ như vậy hả?” Đường Nhược mở to mắt, vẻ mặt không thể tin, “ Chỗ ở chúng mình sau này sẽ giống như phim viễn tưởng tương lai ý hả?”



Bạch Thất gật đầu: “Về sau xác định là như vậy”



Đường Nhược suy nghĩ một chút, lông mi bắt đầu nhíu chặt: “Năng lượng hạt nhân bị rò rỉ, có lẽ tiến sĩ Tào đã phát hiện ra.”



Cô quay đầu nhìn câu cối cách đó không xa.



Về sau những nơi này thật sự sẽ bị cát vàng thay thế sao?



“Có lẽ.” Bạch Thất ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút.



Trời xanh cao vút, tầng mây nhiễm đỏ vàng, xa xa nhìn lại nó rất đẹp.



Nhưng cảnh sắc như vậy cũng tiếp tục không được bao lâu.



Về sau ra căn cứ, khung cảnh xung quanh chỉ còn lại khiến cho người cảm thấy hít thở không thông.



Mất đi những vật kia không nhất định sẽ làm cho người sống không nổi, nhưng rất nhiều thứ, thật không có liền vĩnh viễn đã không có.



Bạch Thất thở dài: “Trong căn cứ có một cái nhiệm vụ, chắc đi thu thập nước sơn chống phóng xạ rồi.”



Đường Nhược: “Lần này sẽ đi nơi nào thu thập?”



Bạch Thất nghĩ nghĩ nói: ” Gần thành phố Biên Hòa có một nhà máy công nghiệp quân sự.”



Những đồ vật này vẫn còn đang thí nghiệm, quốc gia đang thí nghiệm bên trong nhà xưởng đấy.



Ở kiếp trước anh vừa tới căn cứ thành phố H không lâu, mới nghe được nhiệm vụ này, nên cũng không có tư cách tham gia.
Ở bên trong thành có rất nhiều người lui tới.



Một đoàn người đi theo đằng sau người nọ, một đường đánh giá căn cứ thành phố H này.



Căn cứ thành phố A  ở tại một cái vùng mới giải phóng quy hoạch xây dựng thành căn cứ, mà căn cứ thành phố H là tập hợp mấy trường học đại học cùng khu dân cư xây dựng thành đấy.



Cho nên tại đây phòng ốc phổ biến đều không cao, phố cùng phố tầm đó, khoảng cách cũng rất lớn.            Lúc đi vào đường xá vẫn thẳng tắp sạch sẽ chỉnh tề, đợi đến lúc đến một chỗ đường phân nhánh, một bên vẫn rộng lớn sạch sẽ như trước, bên kia lộn xộn giống như cao ốc căn cứ thành phố A,.



Đi sâu vào bên trong nhất định là địa bàn quân đội, bọn họ ở chỗ này cũng không có tư cách đi vào.



Người dẫn đường mang theo bọn họ đi vào một nhà dạy học kiểu kiến trúc chữ thành ‘Lõm’, cùng bọn họ tiến lên lầu bốn, mở một căn phòng trong đó, nói: “Các anh ở nơi này.”



Quả nhiên, đoàn xe ở ‘Nhà khách’ liền là một gian phòng học đã được cải tạo.



Tổng cộng bốn phòng ngủ một phòng khách, trong phòng đó vẫn để giường hoặc chuyển ra ngoài rồi.



Giao nhiều tiền như vậy, được một gian phòng còn nát hơn phòng ở bến tàu,tất cả mọi người bĩu môi.



Bọn họ gần đây sống thoải mái, chướng mắt loại mặt hàng này rồi.



Tuy nhiên không gian của Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên cái gì cũng có, chỉ cần có cái chỗ ở thì ổ gà cũng có thể biến thành cung điện.



Cho nên bĩu môi xong thì cũng rất nhanh tiếp nhận gian phòng này.



Người nọ trước khi đi còn nói một câu: “Vừa vặn, quân đội chấp hành nhiệm vụ cũng ở đây, các người có thể ở thêm vài ngày, đến lúc đó theo chân bọn họ cùng về thành phố A.”



Bạch Thất tự nhiên hỏi: ” Trưởng quan chấp hành là Vệ Lam sao?”



Người nọ gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay người đó ở phòng 207 nhà này.”