Tận Thế Song Sủng

Chương 151 : Hai trong một

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Edit: Syn



Beta: Sakura



Vệ Lam giải thích lại nội dung mà anh và tiến sĩ Tào đã thảo luận trong phòng, nghe xong mọi người mới bừng hiểu.



Một lát sau, mọi người lại có chút lo lắng: “Ý của anh là, chúng ta có được dị năng nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khuyết điểm?”



Vệ Lam gật đầu: “Bất cứ thứ gì cũng đều có tính chất hai mặt.” Nói xong anh quay đầu nhìn Bạch Thất, “Bạch Ngạn, anh hẳn từng thấy qua bạo động dị năng?”



Hiện tại là đêm khuya, muỗi biến dị ở khắp nơi, Đường Nhược cảm thấy bây giời không phải lúc bộc lộ dị năng của cô: thứ nhất cô đang ở trước mặt Vệ Lam, thứ hai cô cũng cần phải nắm rõ tình hình trong biệt thự, chính vì vậy cô không bao bọc mọi người để tránh muỗi.



Hiện tại mọi người vừa đang nghe giải thích vừa nhanh chóng đập muỗi.



Bạch Thất lấy từ trong ba lô ra bản điện diệt muỗi, để xuống ngay dưới chân Đường Nhược, đứng dậy nói: “Không, tôi chưa từng nhìn thấy.”



Đừng nói ở kiếp này, kiếp trước anh cũng chưa bao giờ thấy qua bạo động dị năng, anh hấp thu tinh thạch muộn hơn người khác, kiếp trước đều toàn nhờ vào tinh thần quật cường mà đánh Zombie để lên cấp dị năng.



Dùng tinh thần mạnh mẽ để lên cấp dị năng sẽ giúp điều khiển dị năng càng thêm ổn định hơn.



Vệ Lam nhìn thấy anh cẩn thận đến nỗi mang theo luôn cả bản điện diệt muỗi, không khỏi thở dài: “Chúng tôi đều có dị năng lại không mười phân vẹn mười bằng vị hôn phu của cô.”



Bạch Thất liếc liếc mắt nhìn anh ta một cái, sau đó ôm Đường Nhược vào lòng đi đến bên cạnh bồn hoa ngồi xuống, ánh mắt nhu hoà: “Phải nói là tôi may mắn mới gặp được cô ấy.”



Cả đời cô đơn, sống lại gặp được cô, tự nhiên sẽ đem tất cả tâm can đối xử tốt với cô.



Nếu không phải là cô thì Bạch Thất cảm thấy đời này mình sống lại đều không có ý nghĩa.



Nếu như sống lại, kết quả vẫn là mình anh đơn độc trong thế giới tận thế này, đến cuối cùng lại cô đơn chết đi.



Sống lại mà như vậy còn có ý nghĩa gì.



Vệ Lam nghe Bạch Thất nói như vậy liền trầm mặc, đưa mắt nhìn về phía biệt thự Tào Mẫn.



Hai người gặp nhau vào đúng thời điểm đúng người quả thật là may mắn.



Tuy nhiên chàng trai trong câu chuyện cổ tích – Vệ Lam đến cuối cũng không qua được vật chất, lợi ích.



Dù sao mọi người cũng đang tập trung lo lắng cho tiến sĩ Tào tiến cấp dị năng, đều ngồi xuống theo Bạch Thất, đợi cô ấy tiến cấp xong.



Phía xa Hứa Bân Minh không phát ra tiếng động, anh đứng yên tại trước cửa ra vào, trong bóng tối, nhìn mọi người, sau đó lại toát ra thần thái vui mừng chạy về phía biệt thự của đội mình.



Anh ta đã biết đến việc người có dị năng có thể lên cấp, hơn nữa Bạch Ngạn lại là dị năng giả cấp hai!



Tin tức này đủ để cho anh ta quay về cùng thành viên trong đoàn thảo luận, nghĩ cách làm thế nào cùng đoàn đội của bọn họ xác nhập lại với nhau.



Đoàn xe đã được nhìn thấy tận mắt Đường Nhược lên cấp dị năng, cho rằng lần này cũng phải chờ cả đêm, vì vậy liền an tâm thoải mái ngồi xuống.



Bạch Thất cũng không có việc gì làm, anh lại không thể quấy nhiễu Đường Nhược, anh ôm vai cô ngồi nghe mọi người trong đoàn xe nói nhảm.



Không bao lâu sau, anh cảm nhận được người Đường Nhược dựa vào người anh cứng đờ. Anh ôm chặt cô cũng không thể ngăn chặn cơn run rẩy, tay cô nằm trong lòng bàn tay anh xuất ra một mảnh mồ hôi.



Bạch Thất ôm Đường Nhược vào trong ngực, ngẩn đầu nhìn thoáng qua biệt thự Tào Mẫn, ánh mắt lập tức rét lạnh.


Địa hình nơi này rất xấu, mặc dù Điền Hải cũng biết lái xe nhưng mọi người lại không dám đưa cho cậu lái xe dạng đường núi như vậy.



Trừ thay đổi người lái xe là Bạch Thất, hai chiếc xe khác cũng đổi tài xế thành Vệ sĩ Hà và La Tự Cường.



Dù sao, đi đường núi như vậy nếu lỡ rớt xuống thì chỉ có mất mạng.



Phan Hiểu Huyên thò đầu ra bên ngoài, thấy con đường hẹp chỉ vừa cho một chiếc xe chạy, trong lòng không khỏi hoảng sợ.



Cô “ôi trời!” “ôi trời!”  liên tiếp hai tiếng, rụt đầu vào: “Mấy nhà khoa học đều có mấy ý nghĩ kì quái, đường vừa xa lại nguy hiểm như vậy, mỗi ngày đều phải cẩn thận đi tới đi lui không thấy mệt sao?”



Đi như vậy còn kích thích hơn chơi tàu lượn siêu tốc!



Dù sao tàu lượn siêu tốc cũng đã được chính phủ phê chuẩn an toàn đó, mà ở đây tất cả an toàn đều phụ thuộc vào kĩ thuật lái xe nha!



Điền Hải nhìn từ cửa sổ ở ghế lái phụ nhìn ra gầm xe chỉ còn cách mặt đường không quá một thước, lại nhìn qua kế bên là biển sâu, nói: “Bọn họ có lẽ không phải mỗi ngày đều về nhà đâu, trên ti vi không phải vẫn thường hay nói… mấy nhà khoa học thường làm việc bất kể ngày đêm ở phòng thí nghiệm sao!”



Phan Hiểu Huyên nghĩ ngợi: “Cậu nói nghe cũng có lí.”



Ba người đang thảo luận, phía trước đột nhiên “rầm”, chiếc xe chạy phía trước xe họ bị đẩy ra khỏi đường.



Bánh trước của chiếc xe trượt ra bên ngoài, chiếc xe giống như đang lơ lửng trên trung.



Chiếc xe đằng sau có người có dị năng hệ mộc, theo phản xạ không muốn chiếc xe rơi xuống liền sử dụng năng lực nhanh tay lẹ mắt phóng ra dây leo bắt được chiếc xe.



Phía trước tình cảnh lộn xộn, mấy chiếc xe đằng sau cũng rối rít dừng lại.



Mọi người lúc trước đều duy trì khoảng cách các xe với nhau, nên cho dù dừng xe đột ngột cũng không có bị tông vào đuôi xe. Chiếc xe sắp rớt xuống vực cũng được kéo lên.



Vệ Lam thấy tình huống phía trước, liền cầm loa lên tiếng, mọi người xuống xe, nếu có thể thì thu xe về trong không gian.



Mấy người ngồi trong xe đều lập tức bất mãn.



Lúc trước mấy người họ không nắm rõ địa hình ở đây, họ cứ tưởng rằng người sĩ quan này ít ra cũng quen thuộc một tí, nào ngờ được Vệ Lam cũng không biết.



Sắc mặt mọi người hết sức khó coi, phòng thí nghiệm quốc gia này thật chứa đủ thứ bí mật!



Cái nhiệm vụ này đủ khiến mọi người run sợ!



Đừng nói tình hình giao thông, chỉ cần thêm sự việc vừa rồi thôi, mọi người đều cảm thấy hoảng rồi.



Cho nên không có ai làm trái ý của Vệ Lam.



Mới vừa rồi cũng may xe chạy không nhanh, cộng với dị năng hệ Mộc nhanh tay, bằng không thì cái xe này đã bị rơi xuống.



Hiện tại mọi người đều ngồi chung một chiếc thuyền, cần phải tin tưởng chỉ huy là anh.



Tất cả đều xuống xe, dị năng giả hệ Không gian cho xe vào không gian.



Những ai không có đủ không gian trong dị năng, đành để tạm xe ở chỗ này.



Vệ Lam thấy phía sau đã tạm ổn định, anh dẫn đầu chỉ huy mọi người tiến về phía trước.



Tào Mẫn đi theo phía sau anh, giải phóng lực tinh thần cảm nhận tình hình chung quanh xung quanh.