Tận Thế Song Sủng
Chương 154 : Người tính không bằng trời tính
Ngày đăng: 12:19 30/04/20
Mặc dù Đường Nhược đã học mấy tiết bơi lội nhưng thật sự không dám nói là rành rõi về bơi lội được.
Cũng may lực tinh thần của cô có thể làm cho mình nổi lên được, bên cạnh còn có thiên hạ vô địch vũ trụ không địch thủ Bạch Thất không gì không làm được.
Bốn người vây lại một chỗ, vừa mừng vừa sợ, Đường Nhược hỏi Phan Hiểu Huyên: “Mới vừa rồi có người tấn công cậu?”
Không phải Đường Nhược nhắc thì Phan Hiểu Huyên cũng sẽ không nhớ đến, cô thoáng ngây người kinh hoàng.
“Ừm.” Phan Hiểu Huyên hồi tưởng tình cảnh vừa rồi, không nhịn được trong lòng thoáng run rẩy, Phan Hiểu Huyên cắn răng, hung hăng nói, “Chính là tên Hạ Kiệt! Nếu để cho tôi nhìn thấy anh ta thì nhất định tôi sẽ chém anh ta thành muôn mảnh.”
“Hạ Kiệt?” Điền Hải lập tức nói: “Cái tên đội trưởng của đoàn Hào Kiệt?”
“Ừm, chính là tên đó!”
Đường Nhược cũng nổi giận: “Không ngờ anh ta lòng dạ lại hẹp hòi vô sỉ!”
Đường đường là một người đàn ông, là đoàn trưởng!
Bạch Thất sờ mặt cô trấn an: “Loại người này xác thực đáng chết.”
Đều đã rớt xuống biển, hiện tại có phẫn nộ cũng vô dụng, còn không bằng để cho bọn họ tìm cách thoát khỏi hiểm cảnh.
Chuyện liên quan đến Hạ Kiệt liền chấm dứt.
Phan Hiểu Huyên tức giận xong cũng tỉnh táo lại, cô liền phát hiện dù mình không bơi thì vẫn có thể nổi lên trên mặt nước, cô hỏi Đường Nhược: “Chúng ta có thể nổi lên mặt nước như vậy là nhờ tinh thần lực của cậu à?”
“Có lẽ là vậy, tinh thần lực có rất nhiều thứ mà chúng ta còn chưa biết.” Đường Nhược nhìn quần áo trên người mình vẫn khô ráo, “Tớ chỉ có thể dùng tinh thần lực ngăn cách tiếp xúc với nước nhưng nổi lên mặt nước này…”
Bạch Thất lên tiếng: “Hẳn do tinh thần lực bao quanh nên tỉ trọng của chúng ta nhỏ hơn tỉ trọng của nước biển, cho nên khiến cho chúng ta nổi lên.”
Cũng có thể nói mật độ của chúng ta nhỏ hơn mật độ nước biển.
Tất cả mọi người không có ai bị thương, chuyện cấp thiết nhất bây giờ là kiếm chỗ an toàn.
Bạch Thất ôm Đường Nhược nhìn xung quanh một chút, nhìn phía xa xa chỉ nhìn thấy vách đá thẳng tấp nhíu nhíu mày.
Khoảng cách của họ cách rất xa bờ không thể nào bơi được, tất nhiên bọ họ cũng không thể leo lên trên được, anh lại nhìn Đường Nhược bên cạnh, ở trong nước lâu như vậy, sẽ làm cô tiêu tốn dị năng.
Cô vừa mới nhìn quang cảnh hiện tại liền ngây người: “Chúng ta… chúng ta… đang ở trong miệng cá voi sao?”
Vòng xoáy nước vừa rồi là do cá voi mở miệng hút nước tạo thành?
Đường Nhược nhìn “Vách tường” màu đỏ tươi bên cạnh cũng sững sờ: “Không phải cá voi không ăn thịt người sao? Mà vừa nãy chúng ta cũng đâu có chảy máu gì…”
Điền Hải nói: “Có lẽ bọn nó cũng đã biến dị.”
Phan Hiểu Huyên, Đường Nhược run lên.
Tận thế đã đáng sợ như vậy rồi mà ngay cả những sinh vật này còn biến dị…
Phan Hiểu Huyên nói: “Động vật biến dị, ngay cả kiến cũng có thể biến to thì con cá voi này sẽ dài đến chừng nào?”
Đường Nhược lên tiếng hỏi Bạch Thất: “Chúng ta làm sao bây giờ? Từ trong miệng nó đi ra ngoài?”
Bạch Thất nhìn tình cảnh chung quanh rồi lại xem “Cửa hang” một lúc, đoán được bọn họ bị con cá này hút thẳng một đường vô đây.
Suy nghĩ một chút, anh liền rút kiếm băng trên “Vách tường” ra, lại lần nữa cắm trở lại!
“Vách tường” kịch liệt nhúc nhích, ngay chỗ bốn người họ đang đứng tràn ra ít chất lỏng, nếu không phải bọn họ có tinh thần lực bao phủ thì có lẽ sẽ bị ăn mòn ngay lập tức.
Phan Hiểu Huyên dùng sức nắm tay Điền Hải nuốt nước bọt nói: “Nó có thể dùng một ngụm nước miếng liền tiêu hoá chúng ta…”
Bạch Thất nhíu mày.
Cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp.
Từ lúc rơi xuống vách núi anh đã dùng dị năng của mình để giảm sóc cho đến khi đóng băng nước biển khi nãy, dị năng trong người anh cũng đã cạn kiệt.
Nếu cứ như vậy…
Sợ rằng ngay cả không khí để thở cũng là vấn đề lớn.
“Chúng ta phải làm nó mở miệng để đi ra ngoài!” Bạch Thất nói: “Ngay lúc nó vừa há miệng chúng ta liền lập tức lao ra ngoài,”