Tận Thế Song Sủng

Chương 171 : Nơi ở kiếp trước

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Edit: Nếp



Beta: Sakura



Vẫn là ba chiếc xe từ bến tàu trở về.



Trên đường đoàn xe Tùy Tiện không có dừng lại đánh quái nữa mà trực tiếp lái về căn cứ thành phố H.



Sau khi kiểm tra, trừ độc, một đám người mới đi vào căn cứ trong thành phố H.



Bên trong vô cùng náo nhiệt, bày quầy bán hàng, ăn xin, đánh nhau… Vẫn tiếp diễn như trước, không vì sự xuất hiện của mấy đội lính đánh thuê mà lộ ra tiêu điều.



Lúc đến căn cứ trong thành phố H thì sắc trời đã không còn sớm, dù sao vật phẩm bọn họ đã giao xong, dĩ nhiên sẽ ở chỗ này một đêm, tĩnh dưỡng lại tinh thần.



Vệ Lam bên kia, cho dù nhân viên đông, đối mặt với nhiều vật phẩm như vậy, sắp xếp cũng phải mất cả buổi. Nếu bọn họ có chút lòng tham, còn muốn gom nhặt vật phẩm của tàu chạy khách định kì ở bến tàu…, khẳng định còn tốn thời gian hơn nhiều.



Đoàn xe Tùy Tiện chắc chắn về căn cứ thành phố A sớm hơn bọn người Vệ Lam là được.



Kỳ thật sớm quay trở lại căn cứ còn có một nguyên nhân.



Cái kia chính là: Bạch Thất muốn trước tìm được Phạm Vân Giang, chấm dứt hậu hoạn.



Anh muốn lần lượt diệt trừ toàn bộ các nhân tố bất lợi cho Đường Nhược, thậm chí cho dù vẫn chưa xác định được thì anh đều muốn tiêu diệt.



Cầm con dấu của Vệ Lam đi tới sảnh nhiệm vụ để đổi thưởng xong mọi người ‘Tùy Tiện’ ăn cơm tối trong ‘phòng thuê’.



Lấy cớ vật tư của phòng thí nghiệm nên bữa này cứ thế ăn toàn món xào đấy.



Cả phòng ngập trong mùi dầu cải và vị súp xương sườn, bay tới dưới tầng, khiến cho mọi người thi nhau kêu to: “Cơm tối nhà ai đấy, cầu chia sẻ!”



Sau bữa cơm tối, mọi người quyết định ra ngoài đi dạo thêm một vòng.



Vào lần đầu tiên tới đây, Hồ Hạo Thiên và Phan Đại Vĩ vì muốn đòi phí tổn thất với Vệ Lam nên cũng không đi dạo ở chỗ này.



Cho nên Phan Đại Vĩ lại mang theo con gái nhà mình ra ngoài, Hồ Hạo Thiên cùng Dương Lê ra ngoài.



Còn lại mấy người không có bạn đồng hành hoặc nhân sĩ độc thân cũng không có việc gì, lại muốn đi ra ngoài dạo chơi hàng vỉa hè, trải nghiệm cuộc sống.



Kết quả chính là, Dư Vạn Lý mang theo một đám đàn ông quần là áo lượt đi ra ngoài buôn bán vỉa hè rồi.



Bạch Thất không định mang theo Đường Nhược ra ngoài đi dạo, anh cho rằng ở trong nhà là tốt nhất.
Một đường nhờ kinh nghiệm mà che chở cho mình và cũng hoàn toàn nguyện ý tin tưởng tâm ý của mọi người trong đoàn đội …



Không biết tại sao Đường Nhược rất đau lòng Bạch Thất như vậy.



Ở trong hoàn cảnh thấp kém nhất mà Bạch Thất còn có thể để cho bản thân sống có ý nghĩa, bảo trì giáo dưỡng tốt.



“Làm sao vậy?” Bạch Thất cảm nhận được áp lực của Đường Nhược bên cạnh, không để ý đến người xem náo nhiệt trên đường, cứ thế ngừng lại, đưa tay nâng mặt cô lên, “Sao lại khóc?”



Nói xong ánh mắt lạnh lùng muốn đưa người đàn ông khiêu khích kia vào chỗ chết.



“Không có.” Đường Nhược xoa xoa mặt, nói, “Chỉ là cảm thấy, nhất định kiếp trước em đã cứu vớt cả dải ngân hà mới gặp được anh.”



“Ha ha.” Bạch Thất đưa tay kéo Đường Nhược tiếp tục đi vào trong đường kháng chiến, “Sao miệng lại đột nhiên ngọt như vậy, còn có thể thản nhiên nói ra chứ.”



Ngược lại anh cảm thấy là mình kiếp trước đã cứu vớt cả hệ ngân hà ấy.



Trải qua chuyện vừa rồi như vậy, không còn ai dám tiến lên ra tay nữa …



Hai người rẽ vào một cái hẻm nhỏ trên đường Kháng Chiến, rất nhanh là đến một căn phòng trước tận thế bị coi là vi phạm luật lệ kiến trúc phòng ốc.



“Đến rồi.” Bạch Thất đứng ở trước mặt nói.



Phòng ở rất nát, có lẽ trước tận thế thì đây là nơi vi phạm luật lệ kiến trúc nên bắt đầu trở thành chỗ để xe đạp và xe cơ động.



Điều kiện ở đây, còn kém hơn phòng ốc ở trên đường Kháng Chiến vừa rồi rất nhiều.



Đường Nhược nhìn nhìn, gõ cửa: “Bên trong có người ở không?”



Không có người lên tiếng.



Bạch Thất trực tiếp dùng một thanh băng đao phá khóa, cửa gỗ mục nát lập tức tự động mở ra.



Bên trong không có người, chỉ có một cái giường ván gỗ, chăn bông, còn có … Không còn đồ đạc nào khác nữa rồi.



“Trước đó …” Đường Nhược ngập ngừng đôi chút, nói, “Trước đây cũng là như thế này?” Bẩn thỉu và đơn sơ đến vậy?



Bạch Thất nhìn thoáng qua, kéo cô quay người đi ra ngoài: “Ừ.”



Còn nhiều thêm cái giường, trước đó, không có giường.