Tận Thế Song Sủng

Chương 177 : Chi tiết, cụ thể

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Editor: Minh Nguyệt



Beta: Sakura



Người giữ cửa ngày hôm qua còn giữ ấn tượng với chiếc xe kỳ quoái và một người như tên ăn mày nói: “Ngày hôm qua sau khi đi vào căn cứ…” Lại nói tiếp: “Ngày hôm qua sau khi đi vào căn cứ, hôm nay đã lại ra ngoài rồi.”



“Đã ra ngoài, anh ta đi một mình hay đi cùng đoàn nào?”



“Cùng… trên đó đã đăng ký là tên.”



Hiện tại đúng là giờ cao điểm rời khỏi căn cứ, mọi người đăng ký nhiều tên rất kêu, một người một lần phải nhớ kỹ tên đăng ký.



Thật đúng là không thấy ai với ai cùng một nhiệm vụ đấy.



Hồ Hạo Thiên muốn mang Chu Minh Hiền kết nạp vào đội, tự nhiên sẽ đăng ký tên của anh ta ở thành phố A, vì vậy lần này ra ngoài, Chu Minh Hiền vẫn đăng ký tên của mình.



Sĩ quan kia cầm bảng tờ khai nói: “Thật sự là đáng tiếc.”



“Đáng tiếc cái gì, đội trưởng Ngô?”



“Cấp trên nói anh ta là một nhân tài, có tác dụng lớn.”



Giờ phút này mọi người đoàn Tùy Tiện ngồi trong xe, nhìn về phía kính chiếu hậu nhìn tường vao cao ngất bên ngoài. Bên ngoài căn cứ thành phố H như tòa thành Ai Cập cổ đại đều có chút trầm mặc.



Sau khi đi được một đoạn, Hồ Hạo Thiên mới mở miệng nói: “Lần sau cũng không biết lúc nào mới trở lại.”



Trước tận thế, từ thành phố A tới thành phố H chỉ cần ngồi máy bay 3 tiếng đồng hồ mà thôi, lúc trước anh mỗi tháng cũng đi đi về về vài chuyến.”



Hôm nay ô tô đi lại một chuyến thể nào cũng phải mất hơn một tuần lễ.



Mà hiện tại trên đường nhiều Zombie như vậy, mọi người tinh lực có hạn, không có nhiệm vụ lớn chắc sẽ không quay trở lại nơi này.



Mọi người cũng đều thông qua cửa sổ trên xe hoặc qua kính chiếu hậu nhìn lại trụ sở Đường Nhược cầm Camera chụp lại rất nhiều hình ảnh về trụ sở này làm kỷ niệm.



Hồ Hạo Thiên nói không thấy ai trả lời lại, tiếp tục tục cảm thán: “Gặp lại…, đã từng là quê của ta.”



Chu Minh Hiền đúng là quá đam mê xe, lần này Hồ Hạo Thiên lại để cho anh tự lái một chiếc.



Lưu Binh trở thành hành khách, cùng anh ngồi chung một xe.
Vì vậy mọi người để xe ở chỗ này cũng tương đối yên tâm.



Nhờ vào Bạch Thất mang bản đồ chi tiết bên người, mọi người rất nhanh đã mở đường đến phía trước ngân hàng Việt Quốc.



Ngân hàng Việt Quốc, là một chỗ lớn nhất thành phố H.



Toàn bộ kiến trúc hùng vĩ phóng khoáng.



Hiện tại mọi người cũng không có tâm tư thưởng thức cái gì vẻ đẹp kiến trúc, nhanh chóng trèo từ trên xe xuống.



Thềm đá phía trước đã có hai tầng lầu rất cao. Mà trên thềm đá là vô số thi thể.



Có bị Zombie cắn chết, có bị người dẫm đạp mà chết, càng có người giống như là bị đập chết.



Thi thể đã khá lâu, đều đã hư thối.



Cũng  may thời điểm qua cầu mọi người đã đều có kinh nghiệm mang khẩu trang lên.



“Lúc trước giống như có rất nhiều người ở trước ngân hàng thị uy…” Đường Nhược hổi tưởng lại hình ảnh ba ngày đầu tận thế, “Nhưng không lấy lại được công đạo mà ngược lại bị đánh chết hay không?”



Phan Hiểu Huyên vượt qua mấy cỗ thi thể nói: “Dưới hoàn cảnh lúc ấy, chính phủ làm vậy đoán chừng để áp chế bạo loạn.”



Loại hoàn cảnh này bọn họ cũng bất lực.



Thởi điểm tuyệt vọng, tất cả mọi người đều không có lý tính, không có tín ngưỡng đấy.



Lưu Binh vừa chạy vừa hỏi: “Cậu nói xem nơi chúng ta đi đến có phải là kho vàng thật không?”



Bạch Thất suy nghĩ thoáng qua, trong đầu so sánh bản đồ mới nói: “Ở đây không phải, dưới đất có lẽ chính là kho.”



“Bên này bên này, mở cửa ra.”



Phan Đại Vĩ cho mấy cây leo cuốn mấy con Zombie, Hồ Hạo Thiên lập tức làm mấy cục gạch đập tới. Điền Hải tạo ra hai quả lôi cầu, làm cho con đường bên kia thông suốt.



Không cần tính toán mở cửa ra, nơi này đã bị người mở ra rồi.



Cửa lớn làm bằng đồng bị một lực cực lớn phá hoại, cũng có thể nhìn ra được lúc đó bạo loạn kịch liệt cỡ nào.