Tận Thế Song Sủng
Chương 198 : Đoàn đội phụ thuộc
Ngày đăng: 12:19 30/04/20
Đoạn đường từ khu cao ốc đến khu biệt thư không xa lắm. Nhưng bốn người bọn họ muốn đi tìm nhóm người Chu Minh Hiền, ở đây thiết bị liên lạc không có, căn cứ lại lớn như vậy, khả năng trùng hợp bắt gặp trên đường là rất nhỏ.
Hồ Hạo Thiên nhìn tới nhìn lui mà không tìm được người, anh thở dài: “Xem ra phải đi hỏi xin Tiền tướng xem có máy truyền tin trong truyền thuyết không, đã quen dùng điện thoại hơn mười năm, hiện tại không có phương tiện liên lạc để tìm người thật đúng là không quen.”
Bạch Thất hồi tưởng lại quá khứ một chút, so với kiếp trước của anh, thời gian xảy ra một số việc kiếp này đã bị thay đổi tỷ như thời gian zombie cấp 3 xuất hiện không đúng, rồi thời gian tỷ thí dị năng… Tuy nhiên, dù thời gian không đúng nhưng sự việc vẫn cứ diễn ra. Vì thế, dù không biết khi nào nhưng loại đồ vật liên lạc này chắc chắn sẽ xuất hieện. Nghĩ thế, anh liền lên tiếng tán thành: “Có thể đi hỏi một chút xem sao, dù sao chúng ta giao tinh hạch cấp ba nhưng vẫn chưa đổi thù lao.”
“Đúng vậy.” Hồ Hạo Thiên nhắc đến mới nhớ: “Bà mẹ nó chứ, nói như vậy xem ra hôm nay tôi phải đi dự cái hội nghị chính trị gì đó để lấy thù lao rồi.”
Phan Đại Vĩ liền đả kích: “Hồ đội, nếu như hôm nay tham gia, chưa biết chừng bọn họ lại kêu chúng ta giao nộp vật tư qua cửa thì làm sao bây giờ?”
Hồ Hạo Thiên tỏ vẻ không quan tâm: “Chẳng lẽ một viên tinh hạch cấp ba lại không đủ tiền vé qua cửa?”
Phan Đại Vĩ gật đầu: “Cậu nói có lý.”
Tinh hạch cấp ba ở đây xem như là vô giá.
Không chỉ có giá trị năng lượng cho việc hấp thu mà vô cùng có giá trị để nghiên cứu.
Bốn người vứa đi vừa trò chuyện, chẳng biết từ khi nào đã trở về đại viện.
Từ rất xa đã trông thấy một đám người đứng trước cửa nhà mình.
Cái đám kia là đoàn đội của Phương Cận Viễn.
Bốn người liếc nhìn nhau, Hồ Hạo Thiên liền tiến tới nghênh đón: “Phương đội đến sao không đi vào?”
Phương Cận Viễn quay đầu liền nhìn thấy Hồ Hạo Thiên, anh có chút kinh ngạc lại có chút vui mừng: “Hồ đội trưởng, chúng tôi vừa mới tới, muốn đến nhà bái phỏng nên đang đợi thông báo.”
Hiện tại, cửa ra vào của đại viện đều có binh sĩ của Tiền tướng canh gác, cái gọi là thông báo đương nhiên là đợi binh sĩ vào thông báo cho người quản lý rồi mới được tiến vào.
Trông thấy Phương Cận Viễn, Lưu Binh lại vì chuyện hôm qua mà thể hiện sự biết ơn.
Đám Chu Minh Hiền hiển nhiên đã tìm được mặt tiền phù hợp, mọi người đều mang bộ dáng vô cùng vui vẻ.
Ngày hôm nay, hai đoàn đội cũng được coi như người một nhà, việc kinh doanh cũng không được tính là đại sự, Hồ Hạo Thiên cũng không bận tâm đến sự có mặt của người khác liền hỏi thẳng: “Mấy người đã tìm được một cửa hàng phù hợp rồi hả?”
“Mặt tiền mở cửa hàng ở đường lớn số 2 rất nhiều, chỉ cần có vật tư liền tùy tiện chọn, chỗ này có hai tầng, chúng tôi thấy rất được.” Lưu Binh nói.
Tìm mặt tiền để mở cửa hàng vì muốn kinh doanh ẩm thực.
Dân dĩ thực vi thiên*.
*DÂNDĨTHỰCVITHIÊN民以食为天DÂN LẤY CÁI ĂN LÀM TRỌNG
Giải thích: dân chúng xem lương thực là thứ quan trọng nhất để sinh tồn.
Bán cái gì cũng tốt, Bạch Thất suy nghĩ một chút liền đề nghị bán thịt nướng. Thịt đương nhiên không phải thịt heo, thịt gia cầm mà thịt chuột biến dị.
Lúc đầu mọi người nghe đã thấy buồn nôn, về sau đã dần chấp nhận.
Thứ nhất, những thứ thịt khác rất khó để duy trì nguồn cung ứng.
Để không gian của Đường Nhược không bị lộ, bọn họ không thể nào lôi hoa quả trong đó đi bán được. Chỉ bằng cái vườn treo nho nhỏ của Bạch Thất còn không đủ cho bọn họ ăn đâu.
Thứ hai, chuột và côn trùng biến dị hiện tại có kích thước lớn, hiện tại sớm muộn cũng sẽ dùng để chế biến món ăn bình dân, trở thành món ăn đại chúng.
Đã như vậy, sao lại không để bản thân chiếm trước tiên cơ. Dù là cái gì, mọi người cũng có ý thức về sản phẩm có nhãn hiệu.