Tận Thế Song Sủng

Chương 20 : Tinh hạch

Ngày đăng: 12:17 30/04/20


Lúc sau, Bạch Thất giải thích dị năng của cô.



Là dị năng tinh thần lực, coi như là một loại hết sức hiếm thấy, là

dị năng còn hiếm thấy hơn cả thuật chữa trị. Cũng bởi vì loại dị năng này quá hiếm thấy nên anh chưa tiếp xúc đến.



Lúc đầu có thể cảm giác được thứ tồn tại trong phạm vi nhỏ, hậu

kỳ có thể khống chế mọi thứ, kể cả là người hay Zombie, ngay cả

động vật, chỉ cần ý niệm của đối phương không đủ mạnh, cũng có thể bị dị năng tinh thần lực thừa cơ mà vào.



Ba năm tận thế, Bạch Thất chỉ nghe qua một người có dị năng tinh

thần lực, đó chính là một bác sĩ ở cơ sở nghiên cứu thành phố A, mà

nghe nói vị bác sĩ kia dựa vào tinh thần lực của mình bắt bớ rất nhiều

người có dị năng đi làm nghiên cứu. Chuyện này ở trong trụ sở từng nghị

luận rối rít, có người nói cô ta dùng người sống để nghiên cứu không

tuân theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, cũng có người đồng ý với cô

ta, nói hiện tại trong tận thế tất nhiên phải hi sinh số ít để giữ được số đông......



Bạch Thất liền không muốn để người khác biết Đường Nhược có dị năng

tinh thần, cũng bởi vì vị bác sĩ này tồn tại, coi như mình trọng

sinh đi nữa, có nhiều kỳ ngộ hơn, nhưng mà chỉ bằng vào hai người bọn

họ mà muốn chống lại quốc gia thì rất khó khăn, dưới tình huống

không có đủ năng lực, ở trong tận thế, nếu muốn bảo tồn thực lực của

mình, không thể làm chim đầu đàn.



Bạch Thất đang nói, đột nhiên, Đường Nhược giơ một tay ra bịt kín miệng anh.



Bạch Thất: “......”



Sau đó nhìn thấy Đường Nhược mở to khẩu hình, từng chữ từng chữ, không tiếng động nói: “Có người đến.”



Người nọ tới thật nhanh chóng, Đường Nhược đã cảm thấy ngoài cửa

chính là người có dị năng tốc độ trong miệng Bạch Thất từng nói

với cô.



Bạch Thất nắm lấy tay Đường Nhược rời khỏi miệng, sau đó cầm tay cô đưa cô cùng đi về phía cửa, mở cửa.



Thiếu niên nhìn thấy cửa đột nhiên mở ra, nhìn thấy một đôi nam nữa bên trong cửa nhìn thấy cậu như thể đã sớm dự liệu được ngoài cửa

có người, có chút quẫn bách.


cũng không giống đồ vật sinh ra từ sinh vật ghê tởm như Zombie

này.



Hình ảnh đào đầu Zombie vừa rồi, tuy Đường Nhược có nhìn, nhưng

phát hiện hình ảnh này do Bạch Thất làm ra thì không thấy kinh

khủng lắm.



Tự nhiên cũng liên quan đến việc ba năm qua Bạch Thất đã thực

hiện tới hơn vạn lần, thuần thục vô cùng, hiện tại anh cầm dao băng

đào đầu Zombie, cũng có thể bảo đảm một giọt máu cũng không chảy ra.



Đường Nhược tò mò nhìn: “Cái này chính là tinh hạch?”



Bạch Thất ‘ ừ ’ một tiếng, dùng nước rửa sạch xong, đưa cho cô cầm

một viên: “Đặt ngón tay ở bên trên, hấp thu một viên thử xem.”



Vươn một ngón trỏ khác ấn lên trên, cảm giác lạnh lẽo xẹt qua

lòng bàn tay, Đường Nhược hít một hơi thật sâu, cảm giác lạnh như

băng từ ngón trỏ truyền đến, chảy tới trái tim, sau đó Đường Nhược

cảm giác được rõ ràng một tia lực lượng di động trong đầu.



“Có vẻ là thật sự hữu dụng.”



Bạch Thất cười cười, để cô thu hồi cả tinh hạch còn lại: “Cảm

giác mình sử dụng dị năng mệt nhọc rồi, liền hấp thu một viên, muốn

tiến hóa từ cấp một lên cấp hai, hình như là năm trăm viên tinh hạch

cấp một.”



Đường Nhược lần nữa hóa thân thành cục cưng tò mò: “Tinh hạch cũng chia cấp bậc hả?”



“Đúng vậy, Zombie cũng tiến hóa, cũng chia cấp bậc, cho nên tinh hạch cũng chia cấp bậc.”



Bạch Thất ném đầu từ trên cửa sổ xuống, định mang Đường Nhược ra bên ngoài tiến hành luyện tập thực chiến.



Bất kỳ lý luận gì cũng phải trải qua phân tích thực tế mới có khả năng có thể thực hiện.



Đương nhiên trước khi ra khỏi cửa, trước hết phải đến xem bên trong Zombie bị đánh ngày hôm qua có tinh hạch hay không.