Tận Thế Song Sủng

Chương 202 : Học kỹ năng mới

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Giải thích như thế này, mọi người còn chấp nhận được, thì ra lãnh đạo nước cũng thông minh đấy chứ. Nếu không, dựa vào trình độ thông minh dùng kế đấu võ kén rể để thống trị căn cứ, nhóm mình cảm thấy chủ tịch Nguyên có thể vạn sự thuận lợi, phải chào cảm ơn đi lĩnh cơm hộp rồi. Ở thời phong kiến, nếu người trị vì ngu ngốc, sẽ luôn xuất hiện người muốn lật đổ vương vị, tự lập làm đế.



” Đã xác định thời gian tỷ thí của nhóm người dị năng chưa?”



Ông Hồ nói: “Hiện tại tất cả vẫn còn đang lên kế hoạch, ban đầu dự định sau khi hoàn thành nhiệm vụ lấy sơn phòng phóng xạ thì sẽ định ra thời gian cụ thể. Nhưng bây giờ xuất hiện Zoombie cấp ba, kế hoạch này đành tạm thời gác lại.”



Sau khi virus bộc phát, quân đội toàn bộ các chính phủ quốc gia đều không kịp có chuẩn bị, chỉ có thể tạm thời thông báo tin tức ổn định lòng người trước, ba ngày sau vốn tưởng rằng có thể khống chế được cục diện, nhưng lại một lần nữa bùng phát biến dị người có dị năng.



Chờ đợi tới giờ, nhân viên khoa học đã nghiên cứu ra được một số kết quả, cho rằng phương diện Zoombie lên cấp đều nằm trong tính toán của họ. Nào ngờ Zoombie cấp ba xuất hiện, lại một lần nữa không kịp ứng phó, phủ định toàn bộ kết quả nghiên cứu trước đó. Vì vậy lần này, nhiệm vụ nội thành trước mắt mới là nhiệm vụ quan trọng nhất. Chỉ cần chuẩn bị tốt, kẻ địch dù trở lại lớn mạnh hơn cũng sẽ có yếu điểm.



Chỗ chính phủ lo lắng hiện giờ chính là mọi việc mình đều không biết, nắm không rõ.



Bạch Thất và Đường Nhược đã sớm biết nhiệm vụ sơn phòng phóng xạ này, nhưng những người khác trong đoàn lại không hiểu cho lắm, hiển nhiên đều hỏi xem đây là nhiệm vụ gì. Nên ông Hồ phải giảng giải qua nhiệm vụ này từng cái từng cái một. Đến lúc đó, không chỉ mỗi nước sơn, còn phải đi thu thập nhựa trong suốt cây thủy tinh, dùng nó để bao trùm toàn bộ không gian trong căn cứ.



Lượng cây xanh giảm sút, thậm chí tuyệt chủng, sau đó cát vàng bay đến, tia bức xạ dày đặc, nếu muốn để loài người tiếp tục ở trong căn cứ lâu dài, thì phải bao bọc lại toàn bộ phương hướng.



Hồ Hạo Thiên nghe ông Hồ giảng giải nửa giờ, cảm thán: “Xem ra thứ chính phủ cần chuẩn bị vẫn còn không ít, sau này loài người có lẽ sẽ thật sự sống dưới lòng đất.”



Lúc tivi chiếu phim điện ảnh về tương lai, cảm thấy cái thế giới đó quả là xa xôi vô cùng. Giờ mới hay, đám người mình còn có thể trở thành công thần khai quốc thế kỷ mới. Thật sự là tuyệt đối không nghĩ đến.



Ông Tần cũng nói: “Lần này virus khiến toàn bộ thế giới biến động, xem ra đất nước trước kia không thấy lại được nữa rồi.”



Hai ông lão ngồi thở dài cả nửa ngày. Bọn họ đã thuộc hàng lớn tuổi, từ sau khi tới căn cứ, cũng chưa từng ra bên ngoài, xem một chút bộ dáng bừa bộn hiện giờ. Trong lòng cho rằng, tổn thất hiện giờ chỉ là tạm thời mà thôi, cũng giống như chiến tranh, sau khi đánh thắng vẫn còn có thể xây dựng lại gia viên. Nhưng đáng tiếc là, kết quả lại không như mong muốn.



“Mấy đứa ngày mai phải đi đại viện quân đội báo cáo, thuận tiện học cách sử dụng một vài loại súng ống đi.”
Bởi lẽ ở trong mắt bọn họ, đám người Bạch Thất đã là một thần thoại rồi, ở biệt thự như vậy có cái gì không bình thường, đã cực kỳ bình thường nhất rồi.



Sắp xếp cho hai nhóm người xong, rồi sau đó đi đại sảnh căn cứ ghi danh hai đoàn đội chi nhánh. Lại thông báo cho bọn hắn rồi thống nhất buổi chiều đi đại viện học cách dùng súng ống.



“Học nổ súng?” Anh Hạn, thủ hạ bên cạnh Trương lực sau khi nghe xong, cười nói, “Hồ lão đại, chúng tôi biết sử dụng súng đấy, anh đã quên, lúc trước chúng tôi có thể cầm qua súng.”



Hồ Hạo Thiên thận trọng khuyên nhủ: “Chúng ta học những điều này, ở căn cứ đều là những loại kỹ năng mới!”



Anh Hạn lại cắt ngang nói: “Chúng ta cần loại kỹ năng mới này sao?”



Vẻ mặt Hồ Hạo Thiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Bây giờ tôi đã trả học phí, các anh không học vô ích đâu, còn hơn ở trong đây dong dài lải nhải, ai nói cho các anh học cách dùng súng hơi, chúng ta học là bắn pháo đạn, có hiểu hay không!”



Anh Hạn: “…”



Trương Lực tóm hắn lại, gật đầu như gõ: “Hiểu, hiểu, Hồ lão đại, anh đừng chấp nhặt cùng tên nhà quê này, không có kiến thức, chưa từng thấy qua sự đời.”



Anh Hạn cũng hiểu ra sự ngu xuẩn của mình: “Đúng vậy đúng vậy, Hồ lão đại, tôi quá ngu ngốc rồi…”



‘ Bắn pháo đạn’ trong miệng Hồ Hạo Thiên khiến người hai đoàn đội chấn động.



Phương Cận Viễn cũng hỏi: “Chúng ta cần phải học cái này?”



Học cách sử dụng các loại pháo đạn có thể nói rõ điều gì? Đương nhiên là, sau này bọn họ sẽ được dùng loại vũ khí này!