Tận Thế Song Sủng

Chương 213 : Vũ khí sinh hoá

Ngày đăng: 12:20 30/04/20


Edit: Syn



Beta: Sakura



“Tất cả lập tức rút lui.” Cấp dưới của Tiền Tướng lập tức rống vào bộ đàm.



Ngoại trừ rút khỏi đường lớn cũng không còn cách nào khác.



Nếu còn tiếp tục ở lại chỗ này, liền có khả năng toàn quân sẽ bị tiêu diệt.



Dù Bạch Thất trực tiếp đem đoàn của mình đi rất xa mà vẫn có thể ngửi thấy một chút mùi gay mũi hôi thối.



“Che mũi lại, cố gắng nín thở, tăng tốc độ di chuyển!” Bạch Thất nói vào bộ đàm.



“Sưu” một tiếng.



Tất cả mọi người trong xe liền mở cửa chạy về hướng trống trải.



“Bà mẹ nó, cái mùi kia, không khác gì vũ khí sinh học!” Hồ Hạo Thiên nhanh chóng đeo khẩu trang vào.



“Nó chính là vũ khí sinh học đi.”



Tất cả mọi người đều mang khẩu trang vào, lái xe tiến về phía trước.



Chạy cho đến khi không còn ngửi thấy mùi khói gay mũi, Đường Nhược mới hỏi Bạch Thất: “Chuyện gì đang xảy ra, lúc trước chúng ta đốt thi thể zombie cũng không có cháy lớn như vậy.”



Tại lúc ở khu biệt thự lúc trước, bọn họ cũng đã đốt mấy con zombie qua, mặc dù zombie không nhiều như bây giờ.



Nhưng trong căn cứ cũng không phải từng đốt một lượng lớn xác zombie sao? Tại sao hiện tại liền biến thành khói đen gay mũi, hơn nữa khí độc rất nhiều.



Bạch Thất coi hành vi của Chu Thụ Quang không khác gì tự tìm đường chết, cười lạnh một tiếng: “Đốt sống zombie, virus truyền nhiễm trong không khí còn lan truyền mạnh hơn so với virus trong cơ thể zombie cao cấp gấp trăm lần.”



Zombie còn sống thì vẫn còn tế bào lây nhiễm, nếu không lấy hạch tinh trong người ra mà đốt cháy, virus sẽ trực tiếp phát tán.
“Lấy súng ion cho tôi!”



Hồ Hạo Thiên đưa tay về phía Dư Vạn Lý.



Dư Vạn Lý cũng không có giấu, lập tức đưa cho anh, chỉ là lúc đó còn kèm theo một câu: “Hồ đội, bọn họ người đông thế mạnh, rất nhiều người đang nhìn chằm chằm, suy nghĩ kĩ càng.”



Trừ phi bọn họ không đi vào căn cứ mới có thể tuỳ ý sử lý Chu Thụ Quang.



Nhưng mà… bên trong căn cứ còn có vợ có cha…



Làm sao có thể không trở về?!



“Tôi biết!” Hồ Hạo Thiên vừa nói vừa đi xuống dưới lầu, làm cho cái ba lô sau lưng anh cũng lung lay.



Đúng vậy, anh vừa rồi thật sự muốn dùng súng bắn chết Chu Thụ Quang, nhưng Dư Vạn Lý nói cũng không sai.



Trừ phi có thể xử lí hết 200 người ở đây, để không có thể có ai làm chứng.



Sau khi Chu Thụ Quang bị bắn vào xe cũng bình tĩnh hơn nhiều.



Là thương nhân, trước mặt đối thủ phải luôn giữ vững tỉnh táo, để người khác không nhìn ra được tâm trạng của mình, Hồ Hạo Thiên đã rất thành thục.



“Chu thiếu, anh làm vậy là có ý gì!” Vừa nói anh vừa cầm cây súng nhắm vào chiếc xe Chu Thụ Quang, “Lợi dụng lúc làm nhiệm vụ lấy công báo thù tư?”



Chu Thụ Quang nhìn cây súng ion, sắc mặt lãnh đạm, cười lạnh một tiếng: “Hồ đội, là tôi nên hỏi anh mới đúng, trong lúc thi hành nhiệm vụ lại tự động rời khỏi, vứt bỏ đồng đội lại, làm sao để giải quyết đây!”



“Tự tiện rời khỏi?” Đi theo Hồ Hạo Thiên Bạch Thất cũng xuống cười, “Chu thiếu lần này chấp hành trưởng quan, chỉ huy sai lầm, dẫn đến nguy hiểm tính mạng cho cấp dưới, dạng chỉ huy giống như vậy cũng nên nghe theo sao?



Chu Thụ Quang sắc mặt tái xanh, thù mới hận cũ chung một chỗ: “Quân nhân làm nhiệm vụ nhất định phải tuân theo nguyên tắc, cẩn thận, mau lẹ, sẵn sàng nhận lệnh!”



Bạch Thất cười, liền kéo theo tất cả thành viên đoàn Tuỳ Tiện đều cười.