Tận Thế Song Sủng

Chương 215 : Chuyện thất đức

Ngày đăng: 12:20 30/04/20


Edit: Syn



Beta: Sakura



“Hình như bọn họ nhét đồ gì đó!” Đoàn xe ở phía trước, Đường Nhược quay đầu nhìn xe của Lưu Binh, bởi vì tinh thần lực cô không thể cảm nhận được vật chết, trong lúc nhất thời cũng không thể biết đó là vật gì.



Thế nhưng từ lúc đó, đằng sau xe xuất hiện rất nhiều zombie tụ lại.



Cách căn cứ càng gần thì dị năng giả càng nhiều, huống chi là đang ban ngày, zombie đáng lẽ càng lúc càng ít mới đúng.



Tình huống này… Không đúng.



“Đó là máu.” Bạch Thất suy nghĩ một chút liền hiểu rõ nguyên nhân sâu xa, trong mắt loé lên tức giận, đưa tay cầm lấy bộ đàm, “Lưu Binh, phía sau xe của anh bị nhét đồ dính máu, chạy về phía trước chúng ta, nhanh!”



“Cái gì, xe chúng tôi bị nhét đồ dính máu?”



“Cái gì!”



“Bà mẹ nó, thằng nào dám trở trò.”



Cái thể loại quân đội, thật đúng là… Có tình có nghĩa, bạc tình bạc nghĩa cũng không thiếu, ngu muội vô tri lại càng không thiếu.



“Tôi còn đang nghĩ tại sao bọn chúng muốn đi đường vòng, thì ra là làm cái chuyện thất đức này!”



Bên trong bộ đàm vang lên tiếng ồn ào.



Bằng mắt thường có thể nhìn thấy đám zombie lấy tốc độ như như đám bị phê thuốc ngáo đá nhao nhao vây tới. Nhưng con đường đi đến khu nội thành vốn có rất nhiều xe, cũng không dễ để chạy đến bao vay xe của Lưu Binh phía trước.



“Zombie càng ngày càng nhiều, đang tập tụ đi đến xe của Lưu Binh.”



“Tìm địa phương trống trải, lái xe chạy đến phía đằng trước tôi!” Phan Đại Vĩ nắm chắt thời cơ quyết đoán.



Có nhóm người “Nhận thầu” đánh Zombie, thấy mới sáng sớm lái xe đi giờ lại lái trở về, kì quái nói: “Mấy người này không phải hôm qua mới xuất phát cùng với quân đội sao, nhiệm vụ đặc biệt làm nhanh như vậy?”



Lập tức nhìn thấy phía sau một đám Zombie đang tiến tới.



“Con bà nó, cái quỷ gì vậy! Quân đội tại sao lại mang theo một đống Zombie tới đây.”



“Moá, nhiều như vậy thì đánh như thế nào?”




Dù ngồi trong xe, đều cảm giác bị khí lưu văng trúng.



Một phát này đủ để đám Zombie mất đoạn một chút, không có khả năng giải quyết tất cả.



Cô lùi vào trong xe đổi thành súng trường lại chui đầu ra bắn phá.



Một phát, trúng một con.



Hai phát, trúng hai con.



Bạch Thất ngược lại từ kính nhìn cảnh này, cười.



Một cô gái, chưa từng hiểu biết cái gì, hai năm qua lại chậm rãi trưởng thành.



Đường Nhược bắn súng càng quét đám Zombie phía sau, Điền Hải và mấy dị năng giả khác cũng thò đầu ra hỗ trợ.



Hoả cầu, lôi cầu lực sát thương cũng không tệ.



Còn mấy cây số, rất nhanh vừa đánh vừa chạy còn chừng 500 mét là đến cửa Tây.



Chu Thụ Quang ngược lại từ kính không nhìn tình huống của nhóm thấy Hồ Hạo Thiên, nhưng anh ta cười lạnh một tiếng, tăng tốc tiến đến cửa Tây.



Có điều vận khí không tốt, qua sông đi qua cầu tiến vào cửa Tây vừa vặn gặp phải xếp hàng.



Cửa Tây là lối nhỏ, mà vừa là lối đi vào đi ra, lúc này căn cứ đang xếp hàng, chỉ có thể nói rõ có nhóm ra ngoài làm nhiệm vụ trở về căn cứ.



Chu Thụ Quang thò đầu ra xem xét, quả nhiên là xe của Vệ Lam!



“Thật là oan hồn bất tán, sao nó không chết tại chỗ đó luôn!” Chu Thụ Quang từ  nhỏ đi lính tính đã ngang ngược, nhìn thấy đối thủ một mất một còn liền chán ghét, nhưng đã là chính trị và thương trường cho dù ghét cũng phải giả bộ một phen.



Học được giả mù sa mưa là bước đầu tiên để bước chân vào chốn quan trường.



Vệ Lam từ thành phố H chạy đến cửa Tây, đang đợi đoàn xe trừ độc, nhìn thấy Chu Thụ Quang cũng trùng hợp trở về, thế là lập tức mở cửa xe, sải chân đến: “Chu thiếu, đã lâu không gặp, thế mà…” Anh còn chưa nói xong câu “Trùng hợp như vậy”, bị mấy tiếng súng sau tường thành nháy mắt vang lên tục nhíu mày.



Vệ Lam quay đầu hỏi nhân viên công tác: “Chuyện gì xảy ra, tại sao lại nhiều Zombie như vậy?”



Chu Thụ Quang không để ý Vệ Lam, mở cửa xe ra hướng căn cứ chạy đến: “Để súng pháo tay chuẩn bị, đằng sau đoàn Tuỳ Tiện lại tự tiện đưa Zombie vào căn cứ, vì an toàn cho căn cứ, nhanh phát xạ pháo hoả tiễn!”