Tận Thế Song Sủng
Chương 219 : Khu Cách Ly
Ngày đăng: 12:20 30/04/20
Edit: Syn
Beta: Sakura
Một lát sau, đoàn Thiên Nhai tới ăn chực, không chỉ có đoàn Thiên Nhai, còn kéo theo mấy người khác nghe đoàn Tuỳ Tiện trở về, liền mang theo bản thiết kế tới.
Cơm còn chưa xong, Hồ Hạo Thiên vẫn chưa trở về, một đám người ngồi trong căn cứ nhìn vào bản vẽ nghiên cứu.
Nhìn thiết bị trang trí từng cái một, xem xong liền trở về, đối với thiết bị trang trí này rất hài lòng.
Kêu những người khác làm khu phong cảnh, mấy vị khách yêu thích nghiên cứu có lẽ sẽ tốt hơn so với mấy người khoái đánh Zombie như Bạch Thất.
Bạch Thất thấy tất cả đều không có ý kiến, liền quyết định sử dụng bản thiết kế này.
Mà cái bản vẽ căn cứ kiểu này có rất nhiều loại.
Có loại bản vẽ tay dùng để bán lấy tiền, cũng có loại in ấn phải dùng điểm tích luỹ để đổi.
Tất nhiên, căn cứ làm chủ in ấn này thì bản đồ sẽ càng chính xác hơn.
Chu Minh Hiền đối với cái này vẫn còn lạ lẫm, cầm lên xem, hỏi Điền Hải từng cái, đầu này ai ở, đầu kia là cái gì.
Bên ngoài Zombie quá nhiều, căn cứ muốn mở rộng phạm vi ra cũng rất khó khăn, bây giờ vẫn đang trù tính mở rộng phạm vi.
Mấy toà nhà cao hay tầng hầm cũng đã kính người.
Mà đường số 10 đến đường số 20 cũng đã bắt đầu khởi công xây hầm dưới lòng đất.
“Xem ra, dưới mặt đất sẽ là nơi con người sống sau này.” Phương Cận Viễn nhìn bản đồ cảm khái một câu.
Xem ra nhân loại chỉ có thể phát triển như thế này.
“Không.” Bạch Thất nói, “Chính xác mà nói, dưới mặt đất sau này sinh sống chủ yếu là dân nghèo.”
Những người có quyền có thế vĩnh viễn đứng ở đỉnh kim tự tháp.
Lưu Binh không chú tâm, anh thoáng nhìn ra ngoài, hỏi Bạch Thất: “Họ Chu tại sao còn chưa đem bột mì đến, không phải đã dặn anh ta phải nhanh mang đến sao.”
Bạch Thất đầu cũng không nâng lên nói: “Người đã bị bắt đi cách ly, làm sao mà đưa được.”
Những người khác cũng nói: “Bọn hắn giờ bị giam làm sao có bột mì mà đưa.”
“Ha ha ha, tôi lại quên mất.” Lưu Binh cũng cười, “Nhưng mà dù sao bọn họ cũng có người chống lưng, đoán chừng rất nhanh sẽ được thả?”
“Không có khả năng.” Dư Vạn Lý nói, “Ít nhất cũng phải cách ly bên ngoài hai ngày.”
Bạch Thất ngẩng đầu, ánh mắt nheo lại, nhìn sắc trời bên ngoài sắp tối: “Vậy phải xem họ hít vào bao nhiêu khói.” Nếu như hít vào quá nhiều sợ không cần hai ngày đã phát sinh biến dị.
Chỉ cần không táng thân tại đó.
Hiện tại trong căn cứ đã đi vào quỹ đạo, đa số mọi người không đảm bảo được cuộc sống thì đào đâu ra nhân tài kỹ thuật. Trương Lực tìm rất nhiều người, dám nhiều quảng cáo chiêu mộ thợ sửa chữa nhưng kết quả già cả gầy yếu đều có đều không biết làm việc.Như nông thôn trước tận thế, thanh niên ra ngoài kiếm việc chỉ còn người già trẻ em lưu lại.
Đã không có người đến hoặc đến thì bọn họ cũng chướng mắt nên tự mình động thủ vậy.
Hừm, nhóm mình tổng lại có hơn 70 người liền, gom bàn mạt chược cũng được 17, 18 bàn.
Hồ Hạo Thiên vãn tay áo cho mọi người khởi công: “ đến đây đi, các anh chị em, tự chúng ta thiết kế đế quốc buôn bán, tiết kiệm chi tiêu đồng thời coi lần này thành kỳ nghỉ sau khi đánh chán Zoombie rồi.”
Mọi người thi nhau gật đầu: “Đúng thế.”
Cửa hàng chỉ là bán thành phẩm, bên trong không có gì cả.
“xây dựng là chuyện rất đơn giản.” Hồ Hạo Thiên nói “trong đội tối đa là hệ Thổ.”
Vì thế mọi người hào hứng bắt đầu làm.
“Đến, Lưu Binh tránh ra để tôi lấp cái hố này.”
“Hồ đội, còn có hố này, lấp đầy lấp đầy..”
“Nơi này còn có một cái, Tiểu Dư, tới đây.”
Sau khi Vệ Lam làm xong nhiệm vụ mang tiến sĩ Lâm về thì căn cứ cho anh vài ngày nghỉ.
Trông thấy mọi người khí thế ngất trời làm việc, trời thì lạnh mà mọi người chỉ mặc mỗi cái áo len, ngay cả Bạch Thất cũng vãn tay áo lên chuyển bàn ghế, cũng cười nói: “Các anh biết nhìn xa trông rộng đấy vậy mà biết mở cửa hàng ở chỗ này.”
“Thế nào, tốt nhỉ.” Hồ Hạo Thiên mời người vào.
Từ hôm qua được Vệ Lam giúp thì anh đã coi Vệ Lam là bạn bè rồi.
Vệ Lam cười nói: “Không sai, mua miếng đất rông thế này chắc của cải khá dày nhỉ.”
Hồ Hạo Thiên khổ hề hề nói: “Hiện tại gia cảnh sa sút rồi, Vệ thiếu, khi nào anh bù tổn thất nhiệm vụ trước cho chúng tôi?”
Vệ Lam khó hiểu nói: “Đền bù tổn thất cái gì?”
Hồ Hạo Thiên nói: “hăc hắc, lúc tại trong căn cứ thành phố H, tôi với chú Phan ở trong phòng anh thương lượng nói về căn cứ thì sẽ đền bù cho chúng tôi mà, trong đó có cả gạo và vũ khí.. Anh đường đường là thiếu úy không thể nói lời mà không giữ lời, chúng tôi đã tin tưởng Vệ thiếu nên mới không viết biên lai.”
Anh nói xong thì trông thấy Vệ Lam giơ tay lên. Vệ Lam nhìn bên ngoài rồi nói: “Tôi quên không đóng bếp nước đang sôi, tôi về trước đây, Hồ đội, hôm nào chúng ta trò chuyện tiếp.
Hồ Hạo Thiên “…”
Vãi đạn, tận thế đến khiến cho người chính trực như Vệ Lam cũng học được cách bài chuồn. Có điều trải qua ngày hôm qua thì Hồ Hạo Thiên cũng không cưỡng chế đền bù tổn thất từ Vệ Lam.
Vừa rồi cũng chỉ là nói đùa thôi, không chỉ Vệ Lam mộ danh mà đến còn có cả Tào Mẫn mang theo tiến sỹ Lâm nữa.