Tận Thế Song Sủng
Chương 221 : Mặt non tâm hắc (mặt non nớt nhưng tâm địa giảo hoạt)
Ngày đăng: 12:20 30/04/20
Edit: Hứa Minh Nguyệt
Beta: Sakura
Lần này Đường Nhược không đi cùng, không có Đường Nhược ở bên cạnh khiến Bạch Thất cảm thấy rất khó chịu, bộ dáng thâm trầm, lạnh nhạt giống như chưa từng trải qua khói lửa nhân gian.
Bây giờ đang là buổi chiểu, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả một góc trời, đẹp động lòng người.
Bạch Thất chắp tay nhìn đường chân trời phía xa, nghe Chu tướng gọi mình, vì vậy xoay người lại.
Ánh chiều tà chiếu lên người anh tạo ra một cảm giác ôn hòa.
Đôi mắt đen nhánh của Bạch Thất nhìn Chu tướng, rồi sau đó, ôn nhuận cười: “Chu đại tướng gọi tôi?”
Chu tướng biểu cảm lạnh nhạt: “Cậu đúng là một đứa trẻ mặt non tâm hắc, Tiền tướng còn nhìn trúng cậu, năm lần bảy lượt trong hội nghị muốn đề cử cậu vào quân đội. Nhưng hôm nay thấy cậu như vậy, làm sao đảm nhiệm nổi quân đoàn.”
“Ý của Chu tướng là, quân nhân nên giống như Chu thiếu mặt hắc não bạch mới có thể đảm nhiệm?” Vẻ mặt Bạch Thất không thay đổi, ánh mắt thâm trầm như hồ nước, sâu không thấy đáy, “Binh bất yếm trá[1], thì ra Chu tướng không hiểu.”
[1]: Chiến tranh không ngại dối lừa
Cái gì mặt hắc não bạch, chẳng phải ý nói con mình ngu ngốc?!
Cái gì không hiểu, phải chăng nói mình hữu danh vô thực[2] ?!
[2]: hư danh, danh ảo
Nếu không phải những người này không chịu phối hợp tốt với con của mình, làm sao có kế hoạch hỏa thiêu Zombie.
Người này căn bản không quan tâm, giữa trận bỏ chạy, mặt khác lại nói con mình là thứ ngu ngốc.
Cơn tức này sao có thể nhịn?!
Chu tướng lửa giận bốc lên, trực tiếp xé bỏ mặt nạ: “Múa được vở hài kịch cũng đừng nên vui vẻ quá sớm, cậu có được Tiền đại tướng làm hậu phương thì đã sao, tôi xem cậu đắc ý được bao lâu!”
Tiền Đại tướng mặc dù tay cầm quân quyền, nhưng xuất thân bình dân, không thể so được với nhà họ Chu mấy đời đều là quân nhân.
Chu tướng tự nhận, luận gia thế, nhà họ Tiền làm sao có thể thắng nổi nhà họ Chu.
Người làm việc cho Chính phủ, muốn có tiếng nói vẫn cần phải dựa vào gia thế.
Ấn tượng của Hồ Hạo Thiên với người này vốn đã không tốt, vì vậy cũng không muốn nhiều lời với hắn, chỉ nói “Đâu có”, rồi có định trở về biệt thự.
Cố Úc Trạch tiện tay cản lại Hồ Hạo Thiên, nói: “Tôi thấy Hồ đội có nhiều bột mì như vậy thì đỏ mắt[4] vô cùng, hay là tôi cùng Hồ đội trưởng trao đổi một chút?”
[4]: nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng.
“Trao đổi cái gì?”
“Tin tức.”
Hồ Hạo Thiên có chút hứng thú: “Nói nghe thử một chút, nếu là tin tức nhảm nhí, tôi sẽ không trả tiền.”
“Yên tâm.” Cố Úc Trạch làm ra một bộ dáng mình là Lôi Phong: “Trao đổi với Hồ đội, dĩ nhiên tin tức sẽ liên quan tới Hồ đội.”
“Đừng vòng vo nữa, chúng ta lại không theo như con số tính toán tiền, phải tranh thủ thời gian.”
Cố Úc Trạch đưa tay về phía cánh cửa nói “mời”, ý muốn bảo Hồ Hạo Thiên vào bên trong nói chuyện.
Hồ Hạo Thiên không đi vào, muốn đứng ngoài cửa nghe qua thông tin trước đã.
Đương nhiên, nếu không có hứng thú, Hồ Hạo Thiên cũng không rảnh cùng hắn vào trong nói chuyện .
Trước tận thế từng có nhiều người tới tìm hắn đầu tư, cho đối phương 5 phút đã là nể mặt rồi.
Mà Cố Úc Trạch còn tính toán cái gì....
Hồ Hạo Thiên không vào, Cố Úc Trạch cũng không lúng túng, rất thẳng thắn, nói: “Lần trước ẩu đả tại H thành phố, đoàn đội tôi là cố ý.”
Hồ Hạo Thiên hơi nheo mắt lại: “Vậy bây giờ anh nói cho tôi biết là vì muốn ăn đòn?”
Bạch Thất nói: “Vì lí do gì, bám theo chúng tôi, đánh nhau với chúng tôi, rồi lại mời chúng tôi đi động Tiêu Tiền, rốt cuộc các anh làm vậy là vì cái gì?”
Cố Úc Trạch cười cười, giống như rất tùy ý: “Vì âm thầm xem xét thực lực của một người.”
“Một người? Ai?”
Cố Úc Trạch lại đưa tay về phía cửa, nói: “Chúng ta vào trong nói chuyện?”