Tận Thế Song Sủng
Chương 234 : Xấu hổ
Ngày đăng: 12:20 30/04/20
Bước ra cửa sau, câu nói đầu tiên của Hồ Hạo Thiên là: “Vệ thiếu, hôm nay anh tới, sẽ không lại muốn bảo chúng tôi đi làm nhiệm vụ chứ?”
Vệ Lam đến đây vài lần, cũng có kinh nghiệm trả lời: “Là muốn xác nhận một chút hôm nay mọi người có phải đánh Zombie cả ngày hay không.”
“Đúng vậy, không phải anh đã thấy sao.”
“Lúc đoàn người bọn tôi đi qua đại sảnh, có phải mọi người cũng cũng đã nhìn thấy tôi rồi hả?”
“Ừm.”
Vệ Lam nói ra trọng điểm chuyện đêm nay: “Đã như vầy, ngày mai chúng ta cùng nhau ra ngoài đi?”
Hồ Hạo Thiên rất ngạc nhiên ngồi xuống ghế, thăm dò đi nói: “Vệ thiếu, tất cả đồng đội hôm nay anh có đều là từng bước từng bước như vậy lừa dối đến sao?”
Vệ Lam cảm giác mình đã không thể cùng Hồ Hạo Thiên đối thoại tiếp.
Hồ Hạo Thiên lời này, đã hoàn toàn bị Phan Đại Vĩ trêu chọc bức tiến hóa rồi.
Anh nhớ rõ thời điểm vừa mới bắt đầu đối thoại với Hồ Hạo Thiên, bộ dáng không phải vậy mà!
“Tôi tuyên bố nhiệm vụ, tinh hạch phân phối theo như tỉ lệ về sau tự nhiên có người nguyện ý cùng tôi ra ngoài đánh Zombie.” Vệ Lam giận tái mặt, hắc tuyến hướng Bạch Thất nói, “Hành động theo quân đội, do tôi làm đảm bảo, còn có thể thanh lý 30% phí dầu.”
Được rồi, cho dù Bạch Thất có đôi khi nhìn cũng không đáng tin cậy, nhưng so với bọn người Hồ Hạo Thiên thì anh cảm thấy vẫn bình thường một ít đấy.
Bạch Thất thấy anh ta nói chuyện với mình, vì vậy lôi kéo Đường Nhược cũng ngồi xuống trong sân.
Sau tận thế, thời tiết quái dị, buổi tối có thể nóng đến để cho mọi người ngồi trong sân hóng mát.
“Vệ thiếu, hôm nay mọi người đánh bao nhiêu Zombie, đào bao nhiêu tinh hạch?” mắt Bạch Thất cúi xuống móc ra một lọ sữa chua từ trong túi đưa cho Đường Nhược, ngẩng đầu nhàn nhạt hỏi.
Vệ Lam nói: “Tổng cộng 568 tinh hạch cấp hai, cái này chỉ là thành tích một buổi chiều, ngày mai chúng tôi có ý định xuất phát sớm chút, nếu có sự gia nhập của các anh thành tích nhất định sẽ cao hơn cái này đấy.”
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người lần nữa chuẩn bị xuất phát.
Cùng đồng dạng dự đoán, hôm nay cửa Nam đã không phải là bộ dáng hoa cúc hôm qua.
Chật như nêm cối cũng không thể hình dung cửa Nam hôm nay.
Bộ dáng người ta tấp nập lần nữa lại để cho mọi người cảm thán một phen, hóa ra căn cứ miệng người cũng không ít.
“Ai, thế giới nhà tư bản ở đâu đến không cải biến được ah.” Hồ Hạo Thiên lắc đầu, đứng tại một đám người đằng sau xếp hàng chờ đãi đăng ký.
“Cái gì thế giới nhà tư bản?” Lưu Binh hỏi.
Đối với cái này Đường Nhược Điền Hải Phan Hiểu Huyên cũng không hiểu nên đều vểnh tai nghe giảng.
Dù sao xếp hàng lâu rồi, mọi người không có chuyện gì, còn thừa thời gian học thêm chút tri thức.
Hồ Hạo Thiên thao thao bất tuyệt nói: “Lão Mã đã từng nói qua, nếu nhà tư bản có 50% lợi nhuận, nó sẽ bí quá hoá liều, nếu có 100% lợi nhuận, nó sẽ dám chà hết thảy đạp pháp luật nhân gian, nếu có 300% lợi nhuận, nó dám phạm phải bất luận hành vi phạm tội nào, thậm chí nhận lấy nguy hiểm bị treo cổ.”
Phan Đại Vĩ hút miệng, phun ra một ngụm sương mù: “Cái này gấp bội tinh hạch cũng xác thực là trăm phần trăm nhiệm vụ lợi nhuận, mọi người cũng chịu không được hấp dẫn lợi ích đấy, xem ra đại lão căn cứ cũng có thể cầm nát bài đánh ra một bộ thành tích tốt.”
Nồng đậm mùi thuốc lá quanh quẩn ở giữa mũi Hồ Hạo Thiên.
Hồ Hạo Thiên vung vẩy vòng khói phía trước, trong lòng tức giận, ngũ quan lập tức lệch vị trí: “Bà mẹ nó, hơi thuốc tất cả đều bị tôi hút đi vào rồi, chú Phan, chú thiếu rút một điếu thuốc sẽ chết ah!”
“Sẽ.” Phan Đại Vĩ lần nữa hướng phía Hồ Hạo Thiên phun ra một hơi thuốc, thói quen da mặt dày đặc, dáng vẻ không đứng đắn cực cao, “Anh già tôi đây lớn tuổi hơn các chú, trăm năm về sau, sợ dưới mặt đất không người đi theo giúp tôi, tịch mịch vô cùng, cho nên hiện tại muốn các chú nhiễm lên hơi thuốc giảm tuổi thọ, ngày sau tốt nhất để cho chúng ta cùng năm cùng tháng cùng chết...”
Hồ Hạo Thiên: “...”
Tổ sư nó, thật muốn một đao chọc một lỗ thủng lớn trên người lão để cho lão một nhát xuyên tim.