Tận Thế Song Sủng
Chương 243 : Bên kia
Ngày đăng: 12:20 30/04/20
Edit: Nayuki
Beta: Sakura
Đường Nhược nói: “Phải ngồi thuyền mới lên được đảo nhỉ?”
“Cũng không hẳn.” Dương Lê tiếp: “Mấy cái đảo cỡ lớn đều có xây cầu nối thẳng, còn đảo nhỏ mới phải đi thuyền.”
Bạch Thất lấy bản đồ Thiên Hồ ra, vị trí của họ, cách đó là một hòn đảo, đảo này có tên, anh thấy Đường Nhược hứng thú nên nói cho cô nghe: “Phía trước là đảo Tự Tâm.”
Trước đó bọn họ đã gặp nhiều loài biến dị trên biển, trong hồ này có gì không không ai biết, bởi vậy nên sẽ không dễ gì lên được đảo.
Mọi người đứng ở cửa sổ nhìn một chút, lại đi xuống lầu dạo một vòng.
Nông Gia Nhạc vắng vẻ nên dưới lầu không có quá nhiều Zombie, chỉ có vài con lắc lư đi tới.
Phan Đại Vĩ chỉ huy Lưu Binh và Điền Hải xử lý mấy con Zombie rồi hỏi Hồ Hạo Thiên: “Không biết bên Tiểu Phương như thế nào rồi?”
Hồ Hạo Thiên đào tinh hạch nói: “Chút nữa quay lại xem sẽ biết, không lẽ chú muốn qua đêm ở đây à?”
Trời đã không còn sớm, so với cái tường đơn giản lắp đặt vài cái thiết bị này dĩ nhiên mọi người đều muốn đến khu chính phủ lộng lẫy mà an toàn để ngủ hơn.
Càn quét hết nhà bếp của Nông Gia Nhạc, mọi người lên lầu hai chỗ cái toilet kia quay trở về.
Lợi dụng cái xe trong cửa song song của toilet lúc cơ bản thế này cứ cất vào không gian trước về căn cứ lại lấy ra dùng, diện tích của căn cứ lớn, trong đấy lại không thể lái xe tùy ý, tất cả đều phải đi bộ, đi qua đi lại mỗi ngày đều khó khăn.
Đến chỗ cửa giao nhau, vẫn chưa thấy đội của Phương Cận Viễn trở lại.
Nếu như chưa quay về thì để nhóm của mình đi tới tập trung cùng họ cũng được.
Mọi người đi thêm vài phút, đột nhiên Đường Nhược nhảy xuống xe rồi chạy tới: “Bên kia đang đánh nhau!”
“Đánh nhau? Là người hay Zombie?”
Đường Nhược vừa chạy vừa nói: “Với Zombie!” Không gian hầm ngầm chật hẹp, tiếng vang lại đứt quãng.
Bạch Thất gạt tay cậu ta ra, giọng lạnh dần: “Về sau muốn tế muốn bái còn rất nhiều thời gian, hiện tại nếu các anh cứ tiếp tục thì có thể xuống dưới đó đoàn tụ với họ.”
Phương Cận Viễn đứng dậy nói: “Xin lỗi, là do tôi hành động theo cảm tính, chúng ta rời khỏi đây trước đã.”
Khắp bả vai anh ta đều là máu, mùi máu tươi nhàn nhạt bay trong không khí.
Rất nhanh, không chỉ Đường Nhược cảm nhận được Zombie, những người khác cũng nghe thấy tiếng Zombie gào thét.
Hồ Hạo Thiên liền nói: “Đi, chúng ta đi nhanh lên.”
Đường Nhược chạy đến bên cạnh Bạch Thất cầm lấy cái bao xương cốt cất vào không gian.
Đám người dùng tốc độ nhanh nhất chạy ngược về đường hầm rồi đóng cửa lại, thẳng đường về phía trước, đến hầm trú ẩn mới chậm lại.
“Quay trở lại khu chính phủ để qua đêm.” Bạch Thất nói xong quay qua Hồ Hạo Thiên: “Tại cửa này xây một bức tường đóng lại.”
Hồ Hạo Thiên đóng đường hầm lại rồi theo mọi người quay về.
Trên đường đi không ai nói gì cả, Đường Nhược lấy túi xương cốt trong không gian Bạch Thất cuốn lại rồi đưa cho Phương Cận Viễn.
Phương Cận Viễn cầm nó rồi nói nhỏ: “Cảm ơn.”
Giọng nói khàn khàn làm người ta cảm nhận được nỗi chua xót trong đó.
Đường Nhược không biết phải an ủi như thế nào, mấp máy mãi cũng cũng chỉ có thể nói: “Xin nén đau thương.”
Cô biết rõ câu này rất vô nghĩa, nhưng người chết cũng không thể sống lại, làm gì còn cách nào khác.
Tai nạn trước mắt không có thời gian cũng không thể để quá nhiều người thương cảm.
Đoàn người quay lại đường hầm.
Sắc trời đã đen lại, những chỗ cửa sổ quan trọng dùng tường của hệ Thổ đóng lại, mọi người ăn đại thứ gì đó rồi chuẩn bị đi ngủ.