Tận Thế Song Sủng

Chương 246 : Nhất tổn câu tổn

Ngày đăng: 12:20 30/04/20


Một câu dọa nổi ngàn lớp sóng.



Trong thời khắc này, phòng họp như cá sống thả vào chảo dầu sôi, toàn bộ đều trào ùng ục.



Tiếng bàn bạc cực nhanh, trừ người trong cuộc ra, Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên nghe không hiểu mọi người đang nói cái gì cả.



Phan Đại Vĩ giơ tay lên ra hiệu mọi người im lặng, hỏi Bạch Thất: “Zombie triều hình thành từ đâu? Nếu cho rằng do mùi thịt làm Zombie lần mò đến vài chục km, như vậy đúng là hết nói nổi?”



Zombie không có khả năng nghe xa đến vài chục km, nếu không thì trước đó căn cứ thành phố A sẽ không đưa ra danh sách như vậy.



Nếu Zombie thật sự có thể nghe xa đến vài chục km, vậy chúng có khác gì máy móc không biết mệt mỏi, hoàn toàn có thể đi từ thành phố A đến thành phố H.



Nếu như… toàn bộ Zombie của nước Hoa đều đi tới căn cứ thành phố A.



Hậu quả…



Hồ Hạo Thiên ngừng cất đồ, ngẩng đầu bảo: “Chú Phan rõ ràng cũng không ngờ được nguyên nhân đâu, mấy hôm nay thứ gì bay qua bay lại trên trời làm bọn Zombie nghe được tiếng nên mới tới!”



Phan Đại Vĩ hiểu ngay vấn đề, sắc mặt đen hơn cả đít nồi.



Mấy ngày này bọn họ chỉ cảm thấy Zombie không ngừng tuôn ra, đến lão già như mình đánh cũng thuận tay rất nhiều, nhưng lại không ngờ được vấn đề to lớn như thế.



Đúng là tiếng bay của trực thăng đã dẫn đường cho đám Zombie qua đây.



Đúng là căn cứ đã tự phá hỏng tương lai của mình, tự cầm đá đập chân mình rồi.



Nhưng mà nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*(vinh thì mọi người cùng vinh, tổn hại thì cùng nhau bị tổn hại).



Nếu căn cứ có vấn đề xảy ra không hay, thì nhóm người này về sau lấy đâu chỗ sinh hoạt!



Dường như thích ứng với xã hội này cũng không được rồi, đừng nói đến việc đi chinh phục nó.




Những nơi đã đi qua, Zombie không hề giảm bớt.



Có lẽ từ ngày đầu tiên trực thăng bay từ căn cứ vào trung tâm thì Zombie triều cũng bắt đầu rồi.



Đến gần khu căn cứ, trông thấy những người đánh Zombie không hề giảm bớt.



Nhóm dị năng giả vẫn còn tụ tập đánh Zombie.



Một đám người như vậy, theo thói quen dị năng giả đi đánh Zombie, sau khi ra ngoài thấy Zombie nhiều như vậy không chỉ không nghĩ đế nguyên nhân mà còn vui mừng vô cùng.



Cũng may số lượng người rất nhiều nên đánh tốp Zombie ở phía trước cũng không khó khăn gì.



Đoàn xe của đội Tùy Tiện vào đến phạm vi 3km chỉ còn cách đi chậm lại.



Do sau tận thế, nhóm dị năng giả đã san bằng toàn bộ xung quanh căn cứ để cho xe có thể đi vào mà không bị kẹt.



Nhưng nhiều người như hôm nay, không thể tùy ý lái xe đến 100 mã.



Nhiều người như vậy ở ngoài, nhắc nhở thức tỉnh bọn họ cũng là vấn đề lớn.



Nhắc nhở anh, nhiều người ở cửa như vậy sẽ gây nên khủng hoảng, nếu không thức tỉnh anh, đợi thủy triều Zombie đến, tất nhiên số người chết nhiều vô số.



Hồ Hạo Thiên đã quen ra quyết sách, nhưng lần này rõ ràng không có chủ ý gì cả.



“Làm sao bây giờ?” Anh tóm lại những suy nghĩ của mình rồi hỏi ý kiến Bạch Thất và Phan Đại vĩ.



Bạch Thất nhìn thấy bên ngoài dị năng giả đánh rất hăng say, ngược lại anh càng hờ hững: “Căn cứ không có chính sách gì cả, sao chúng ta phải làm kẻ ăn cua chứ, coi bọn họ thế kia, cho dù hôm nay anh đi theo nói cái gì, bọn họ cũng không nghe đâu.”



Tuy Phan Đại Vĩ chính trực, nhưng cũng không phải kẻ ngu, hoàn toàn tán thành ý của Bạch Thất: “Thời tận thế này mỗi người sống được cũng không phải là kẻ đơn giản, để đến khi phát hiện thấy có nguy hiểm, bọn họ chắc chắn sẽ tự động  quay về căn cứ, chúng ta cũng không cần phải làm người đi vác tù và hàng tổng, không cẩn thận lại bị chó cắn Lã Động Tân cũng nên.”