Tận Thế Song Sủng

Chương 251 : Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép

Ngày đăng: 12:20 30/04/20


Edit: Hoa Hỷ Nhi



Beta: Sakura



Chu Tướng Quân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: ” Nếu tổn thất cũng là tổn thất người của cha, con sợ cái gì, để con đi chỉ có lợi, cha sẽ hại con sao, để người có dị năng trở về trụ sở sớm một chút có thể…” Lão còn chưa nói hết câu, ngẩng đầu lên liền trông thấy dáng vẻ Nguyên Chủ Tịch dường như có lời muốn nói với lão.



Nơi này dù sao cũng không phải là phòng họp chính phủ ngày trước, khoảng cách quá gần, bên ngoài đông người, rất dễ bị người có tâm tư đi qua nghe thấy.



Vì thế Chu Tướng Quân không thể công khai tường tận, chỉ có thể ngồi thẳng người, dáng vẻ như đang giải quyết việc chung, thúc giục: “Nhanh đi gọi đám người có dị năng trở về trụ sở, báo cho các binh sĩ ở lại đại viện chờ chỉ thị, báo cho người trong trụ sở ở trong nhà chờ chỉ thị tiếp theo.”



Chu Tướng Quân bảo Chu thiếu gia đi làm việc này đương nhiên cũng có ý tứ cả. Để Chu thiếu gia ra ngoài mang đám người có dị năng trở về trụ sở, đám người đó sẽ cảm kích ‘Ân nhân cứu mạng’ là Chu Thụ Quang, đồng thời còn có thể lôi kéo được một nhóm người cho nhà họ Chu gia.



“Dạ dạ.” Chu thiếu gia dưới sự uy nghiêm của Chu Tướng Quân bức bách, lập tức đứng lên chào theo lễ quân đội, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.



Chu Đại tướng quân nhìn bóng dáng Chu thiếu gia chạy ra ngoài, trong lòng nói thầm: Thụ Quang à, lần này thật sự không thể làm hỏng chuyện của cha nữa.



Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên còn đang ở trong đại viện bị mọi người giảng giải, trong trụ sở chợt vang lên báo động kéo dài.



Còi báo động vang lên rất lâu, khoảng chừng năm phút, sau đó trong trụ sở bắt đầu mở loa phát thanh. Cái loa phát thanh này không biết là quân đội đã lắp lúc nào. Giờ phút này đang phát sóng tin tức giống như tiếng nói công thức hóa đang truyền rõ ràng khắp mọi ngóc nghách.



” Zoombie triều sắp tấn công, mong tất cả mọi người hãy tham gia chiến đấu bảo vệ trụ sở không điều kiện, trừ binh sĩ đang trực ra, mời toàn bộ binh sĩ trong quân đội đều đến đại viện tập hợp, mời toàn bộ người có dị năng trở về chờ đợi trong nhà mình, mời nhân viên đang làm nhiệm vụ bên ngoài cũng trở về trụ sở…”



Tiếng loa phát thanh không ngừng vang lên. Mỗi một người trong trụ sở sau khi nghe được còi báo động, trước năm phút đều đã buông xuống chuyện trong tay.



Từ khi trụ sở được thành lập đến giờ chưa từng phát ra một lần báo động nào. Lần này đột nhiên lại xuất hiện còi báo động, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy xảy ra chuyện không bình thường, có một loại cảm giác như là gió thổi báo giông bão sắp đến.




Mọi người hỏi: ” Nhưng người thân của chúng tôi còn ở bên ngoài, vậy giờ phải làm sao?”



Binh sĩ trực nói: ” Hiện giờ cửa vào ở đây vẫn canh gác như bình thường, chỉ cần bọn họ chạy tới thì vẫn có thể làm theo quy định để vào trụ sở.”



“Thế nhưng không có ai đi thông báo cho bọn họ, chỉ dựa vào cái còi báo động này, những người đó làm sao có thể nghe thấy được?”



Các binh sĩ cầm súng đều đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết bây giờ phải giải quyết thế nào. Để cho bọn họ đi tìm khẳng định là nhân lực không đủ, nhưng mà trước mắt cấp trên mở loa phát thanh trong trụ sở, nhưng vẫn chưa có chỉ thị an bài cụ thể bước tiếp theo.



” Trước mắt cấp trên chưa có chỉ thị, đến lúc đó nhất định sẽ theo quy tắc mà làm việc, không cần phải gấp.”



Trong trụ sở đương nhiên vẫn còn những người có dị năng không kém khác. Vốn là bọn họ đối với đám binh sĩ không có dị năng tay đang cầm mấy thứ súng ống kia vẫn không có thiện cảm, hôm nay vì như vậy, antifan của chính phủ lại càng có cớ không kiêng nể gì. Vào lúc đặc biệt, cổ động người dân làm loạn cũng là chuyện rất dễ dàng.



Một người hệ Hỏa trong đó liền đứng ra lớn tiếng phản bác: “Không cần phải gấp? Sao lại không cần phải gấp, chẳng phải vừa rồi anh nói Zombie triều sắp tới, giờ lại bảo chúng tôi không cần phải gấp? Người thân của chúng tôi đều ở bên ngoài đấy, sao lại không cần phải gấp?”



Lời này nói ra, chính là điều trong lòng những người khác mong muốn.



” Đúng vậy, tất cả người thân chúng tôi cũng đang ở bên ngoài, ý của trụ sở chính là vứt bỏ những người này sao?”



“Có nhân tính hay không, vứt bỏ công dân trong trụ sở như vậy?”



Tất cả những người có dị năng cùng người dân bình thường đều vô cùng kích động. Không biết là người nào ra tay trước, kết quả là súng hỏa bắn lệch, người có dị năng dùng hỏa cầu ném trúng vai một binh sĩ, đạn của binh sĩ bắn trúng chân một ông lão sáu mươi.



Thế là, cục diện hỗn loạn từ đó bắt đầu. Anh đến đánh tôi, tôi đánh anh.