Tận Thế Song Sủng

Chương 258 : Chính là cô ấy

Ngày đăng: 12:20 30/04/20


Số lượng Zombie triều lần này quả thật quá nhiều…



Một vài người có dị năng ở trên tường thành, nhìn số lượng Zombie dày đặc bên dưới, đen nghìn nghịt gần như đã lấp đầy tất cả các kẽ hở, thậm chí còn cảm giác được bản thân mình có chứng sợ hãi dày đặc.



Có một số cô gái nhát gan, mặc dù đã chuẩn bị xong tâm lý từ trước, không ngờ vẫn bị hù dọa đến tay chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống mặt đất trên tường thành.



Cấu tạo kiến trúc của tường thành cùng với Vạn Lý Trường Thành đều có điểm giống nhau.



Trên mặt tường thành đều có con đường khá rộng, mặt đường rộng khoảng 3 mét, cứ 5 mét lại có pháo đài hình tứ phương, là nơi dùng để phát khói báo động cùng với bắn xạ kích.



Vì vậy mà tại đường lớn trên tường thành lúc này, toàn bộ đều là những người có dị năng đứng dày đặc.



Một cơn gió thổi qua, lạnh lẽo mà khô khan, mặt trời lúc hoàng hôn đã rơi xuống hơn nửa.



Khó khăn trước tiên là hướng cửa phải nghênh đón lượng lớn Zombie, tiếp theo là cửa Đông, sau nữa là cửa Tây, cuối cùng, ngay cả người bình thường chưa từng điều động cũng phải đến cửa Bắc, nghênh đón từng đợt Zoombie không ngừng ùn ùn kéo đến…



Nếu không phải là trụ sở đã sớm có phán đoán về vấn đề này, thì sợ rằng Zombie thủy triều đột kích lần này sẽ gây ra tổn thất nghiêm trọng hơn.



Cùng với tiếng hiệu lệnh ‘Nổ súng’ của sĩ quan quân đội.



Tất cả mọi người ở trên tường thành, đều bắt đầu dùng súng bắn phá.



Rầm rầm!



Ngay lập tức, tiếng súng nổ rung trời!



Lần đầu tiên được sờ đến những cây súng khổng lồ này, những đại hán kia đều cảm thấy đặc biệt hưng phấn, trai trẻ nhiệt huyết mà, ai lại không thích những thứ súng tiểu liên này chứ.



Nhưng mà mới qua được nửa giờ, những người đó liền phát hiện đạn của mình đã hết hơn phân nửa rồi, đây còn là dưới tình huống mọi người sử dụng súng không được thành thạo, rốt cuộc bắn chậm lại.



Cầm súng quẳng đi, người có dị năng đánh xa được bắt đầu phóng ra dị năng của mình.



Những người có dị năng tốc độ, còn cả người có dị năng không gian kia, giờ đây ở trên tường thành cao cao này cũng không có đất dụng võ.



Đành phải làm tiếp viện ở hậu cần, hoặc là nhường đạn cho thành viên trong đoàn đội của họ, để bọn họ cầm súng tham gia chiến đấu.




Mọi người lập tức giống như đã có chủ định, chỉnh đốn lại tinh thần, một lần nữa tiếp tục chiến đấu.



Bên kia, biển đầu lâu đen nghìn nghịt bắt đầu tuôn trào tới.



Bên này, dị năng phóng ra càng thêm hoa mỹ.



Việc này bắt đầu trong một giờ, tất cả mọi người như quên đi ân oán cá nhân, vinh nhục được mất của chính mình, toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần vào trong trận chiến.



Chỉ mới qua một giờ, ở khe suối rộng hai mét trước mặt, không ngừng có thi thể của Zombie lấp đầy.



Cứ nối tiếp như vậy, có thể tạo điều kiện cho Zombie phía sau trực tiếp đạp lên thi thể phía trước mà lên.



Bất luận là xảy ra chuyện gì, biển Zombie mênh mông kia vẫn cứ gào thét để có thể chạm vào tường thành.



Điều này trước đó trong hội nghị cũng từng thảo luận qua, đã bổ trí xong xuôi.



Để người có dị năng hệ phong khống chế hướng gió, còn người có dị năng hệ hỏa thì thêm vào thùng dầu đổ lăn xuống, trực tiếp đốt cháy hết thi thể.



Động tác như vậy nhất định phải khống chế tốt hướng gió, để Zombie sống không bị đốt cháy.



Nếu không, vi khuẩn sẽ theo gió lan truyền ra ngoài không khí.



Từng đốm lửa bắn ra, khói của thuốc súng nổi lên bốn phía, sương mù cuồn cuộn nhưng lại hoàn toàn không thổi tới trong trụ sở.



Được một giờ, Vệ Lam chỉ huy binh sĩ trên tường thành, bắt đầu đổi ca.



Đổi ca không chỉ có đám người có dị năng, còn có cả binh sĩ của trụ sở.



Đoàn đội Tùy Tiện là nhóm nhân viên tham chiến đầu tiên trong lần này, sau một tiếng ra lệnh,bắt đầu giao lại vị trí, xuống dưới tường thành chờ.



Bạch Thất thu tay lại, quay đầu nhìn về phía Đường Nhược, đưa tay ra với cô, nói: ” Nhường vị trí lại cho người có dị năng bên dưới, chúng ta đi xuống nghỉ ngơi.” Với anh, khi không phải sử dụng dị năng hệ băng kích thước lớn, một giờ này cũng chỉ là vừa mới làm nóng người mà thôi, không có một chút mệt mỏi nào.



Đường Nhược gật đầu, đặt tay mình lên trên bàn tay của hắn, khuôn mặt lộ ra nét tươi cười nói: “Vâng.”