Tận Thế Song Sủng

Chương 273 : Quả nhiên không phải quỷ

Ngày đăng: 12:20 30/04/20


Edit: Syn



Beta: Sakura



Trong phạm vi năm mét, tất cả Zombie đều bị đông cứng, biến thành một mảng băng, sau khi băng tan, trong phạm vi năm mét đám Zombie giống y chang chuột biến dị trong đường hầm, trong nháy mắt tan vỡ thành mảnh vụn!



Hai người biến dị năng giẫm lên mà đi, nguy hiểm liền bị giảm bớt rất nhiều.



Bạch Thất mượn lực phía dưới để nhảy lên một cái, tốc độ so với Đường Nhược còn nhanh hơn.



Anh bay lên nhẹ nhàng, kéo Đường Nhược lại giẫm chân một cái thật mạnh, trực tiếp bay lên cao vài thước, hướng bầu trời bay lên cao.



Vệ Lam đứng trên tường thành nhịp tim đập cực nhanh đang cực kì đau thương, nhưng nay lúc đó hai người một nam một nữ lại bỗng từ dưới chân tường nhảy lên!



Tay áo bay bồng bềnh, giống như tiên bay trên trời.



Thân ảnh bay vụt qua, rất nhanh giống như sao băng bay qua, không thể ngăn cản.



Đứng trên tường thành nhìn đến giật mình, xém chút nữa xem họ nhưng Zombie cấp ba mà đánh văng ra ngoài!



Nhìn kĩ lại, tất cả mọi người đều nhao nhao hít một ngụm khí lạnh.



Ôi mẹ ơi!



Đây là cái tình huống gì thế này?!



Hai cái người rơi xuống trúng một đám Zombie mà bây giờ lại bay lên đây!



Không rơi một cọng tóc nào nữa!



Rớt xuống một đám Zombie mà không trầy da tróc vảy gì hết!



Ông trời hiển linh?!



Phía bên kia còn đang định nói núi xanh còn đó, nước biếc còn chảy, hai người ở trên thiên đường mạnh khoẻ, bên đây người ta lại như thần tiên hạ phàm đạp lấy ánh trăng là bay tới.



Nửa đêm gặp quỷ cũng không có ngạc nhiên như vậy đâu!



Hai người đây là muốn hoá thân thành Godzilla, xông ra căn cứ tiến vào vũ trụ đi, ngay cả Zombie cũng không ngăn cản nổi a!



Nhưng là, lúc Bạch Thất mang theo Đường Nhược bay lên tường thành, câu đầu tiên phát ra là: “Nhìn cái gì vậy, mau đánh Zombie đi!”



Mọi người: “…”




Nếu cảm thấy lạnh thì ra phái sau khoác thêm áo lại đánh tiếp, nóng thì lại cởi áo rồi tiếp túc đánh, không cần biết đó là áo của ai, tay áo trái hay tay áo phải, có rách hay không.



Nếu đói bụng thì cấp tốc gặm bánh bao được vận chuyển tới, rót hai miếng nước uống lại tiếp tục chém giết, quản nó có dính cục đá nào không, có đôi khi bị dính sáp đèn cầy khi chiến đấu ban đêm không cẩn thận cũng nuốt vào luôn!



Mắt đỏ au, môi khô nứt, tóc rối bù, sắc mặt trắng bệch…



Không có ai trong thời khắc tận thế trước mắt này đi quản giá trị nhan sắc.



Ngoại trừ mấy câu “Đạn đạn cho tôi đạn…” “Thay ca thay ca mau, tôi không còn dị năng…” “Tinh hạch tinh hạch, nhanh đem tinh hạch”…. thì cũng chỉ nghe được tiếng Zombie.



Âm thanh mãnh liệt, ánh sáng, lôi điện, băng cầu, ánh lửa… vòng đi vòng lại, không ngừa thay phiên.



Lần này sau khi trời tối, Zombie cấp ba đã không thấy nữa, chỉ còn Zombie cấp hai không ngừng tấn công.



Không có Zombie cấp ba vượt nóc băng tường, tất cả mọi người đều thở ra một hơi.



Chém không có quy luật lại bắt đầu chế độ thay phiên.



Đoàn đội Tuỳ Tiện ở trên tường thành kiên trì chừng hai ngày.



Hai ngày ở trên tường thành cắn bánh mì, mặc đồ cởi đồ, đã khiến họ thay đổi ngoại hình.



Bạch Thất và Đường Nhược tương đối khác người một chút, chí ít quần áo của họ coi như lành lặn.



Mọi người còn lại giống như tội phạm giết người bị giam trong ngục hết hạn tù được gặp mặc nhau ở phòng nghỉ vậy, mọi người thiếu chút nữa là không nhận ra nhau.



Điền Hải giống như bị giật điện, tóc dựng đứng giống như cây chổi.



Lưu Binh chạy nhanh, tóc giống như đã đã lệch về phía bên trái.



Những người khác…



“Hồ đội?” Phan Đại Vĩ chỉ vào đối phương vẻ mặt không thể tin được: “Râu này của cậu rất có mỹ cảm…”



Hồ Hạo Thiên sờ cằm chế giễu lại: “Ổ gà trên đầu anh cũng không thua kém tôi bao nhiêu đâu.”



Phan Đại Vĩ lơ đễnh dùng năm ngón tay chải chải: “Cắt tóc mắc lắm, tôi cũng không thèm cắt đâu.”



Hồ Hạo Thiên: “…”



Tất cả mọi người đều nhếch nhác như vậy tại sao còn muốn tổn thương lẫn nhau!