Tận Thế Song Sủng

Chương 33 : Anh chị

Ngày đăng: 12:17 30/04/20


Edit: Little Squirrel



Beta: Sakura



Bởi vì có nhiều người ngoài ở đây nên bữa ăn tối đó Đường Nhược và Bạch Thất cũng chỉ uống nước khoáng ăn bánh bích quy có sẵn ở cửa hàng tiện lợi.



Xong xuôi mọi thứ, tầm lúc năm giờ, Triệu Chí Cường nhìn vợ mình dỗ con trai ngủ, bước đến góc phòng tán dóc cùng mấy người Bạch Thất.



“Ba người các cậu định đi chỗ nào?” Hắn trực tiếp ngồi trên một kệ hàng bị đổ.



Trong cửa hàng tiện lợi, đồ có thể mang đi cơ hồ đều bị hai nhóm người mang đi hết, mà phần nhiều nhất chính là do nhóm của Triệu Chí Cường.



Hiện tại sức mạnh của hắn lớn hơn trước kia gấp mấy chục lần, mặc dù tận thế rồi, nhưng so với những người khác mình đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất vợ mình cũng còn ở đây, cho nên lúc này thần sắc hắn cũng không có gì tối tăm.



Bạch Thất kéo tay Đường Nhược, ba người ngồi ở trên kệ hàng, cũng không có ý định kết giao: “Chúng tôi đang định đi thành phố A.”



Triệu Chí Cường suy nghĩ, nhíu mày: “Hiện tại khu vực nội thành thành phố H đã thành lồng Zombie rồi, thành phố A là đế đô, nhân khẩu càng thêm đông đúc, đi vào đó không phải là tất cả đều là Zombie ư, như vậy có khác gì đi chịu chết?”



Bạch Thất nói: “Chúng tôi cũng không còn chỗ có thể đi, do có thân thích ở thành phố A, cho nên chúng tôi muốn tới đó xem sao.”



Trong tận thế mà nói, chịu đựng việc thân nhân hai nơi cách trở thế này, không rõ đối phương sống chết ra sao, thật sự là khó khăn nhất.



Triệu Chí Cường tính toán an ủi mấy người Bạch Thất, cũng không biết an ủi thế nào, hắn là người thô lỗ, làm chủ thầu của một công ty trang trí. Nghĩ tới miệng mình cũng không ngọt, không thể an ủi, trực tiếp chuyển đề tài.



Hắn liền nhìn sang Điền Hải nói: “Đứa em trai này của cậu cũng thật không tồi, rất quan tâm tới chị gái, vừa rồi một tấc cũng không rời đi theo phía sau chị gái, sợ cô ấy gặp nguy hiểm, chị em các cậu tình cảm thật là tốt, ban đầu hai vợ chồng tôi cũng tính sinh nhiều đứa......”
Nhưng là, muốn hai người một gian phòng thì thật không có.



Mọi người cũng chỉ lấy hàng hóa cản tầm mắt một chút mà thôi. Mà chỗ thực sự nhỏ, Điền Hải bất đắc dĩ phải ngủ ở bên trái Bạch Thất.



Dựa vào Bạch Thất ngủ, Đường Nhược cũng không có chỗ nào không thích ứng, rất nhanh liền ngủ mất.



Gần đây cô sử dụng tinh thần lực tương đối nhiều, sau ban ngày vượt quá giới hạn, thời gian tiến vào không gian cũng giảm bớt rất nhiều, bình thường đều là ngủ không mộng mị. Cũng may thực vật sinh trưởng  trong không gian đều đã tiến vào thời kì sinh trưởng bình thường, không cần ngày ngày ngồi chổm hổm chờ ở đó.



Điền Hải không nhúc nhích ngồi ở bên cạnh Bạch Thất, bị khí tràng cường đại của Bạch Thất ảnh hưởng đến.



Vẻ mặt con cháu thế gia kia, cho dù nghèo túng ngồi trên kệ hàng ở góc siêu thị, vẫn có một loại khí tràng Tây Sơn Minh Nguyệt như cũ.



Toàn thân đều tản ra khí thế ‘ Điền Hải, cậu cút ra xe ngủ cho tôi’.



Điền Hải suy nghĩ một chút, nhìn Đường Nhược đã làm tổ đến trong ngực Bạch Thất, chỉ còn lại có đầu còn lộ ở bên ngoài một cái. Lại nhìn Bạch Thất còn chưa ngủ, sau đó nói: “Anh Bạch, em, em ra bên ngoài ngủ trong xe đây.”



Ở chỗ này làm bóng đèn, thật sự có cảm giác như sẽ bị giết người diệt khẩu.



Bạch Thất nhìn cậu, ‘ ừ ’ một tiếng.



Điền Hải nghe ra một cỗ cảm giác thỏa mãn rất rõ ràng trong giọng nói vân đạm phong khinh kia.



Cho nên, Điền Hải trực tiếp ôm chăn rồi cút.