Tận Thế Song Sủng

Chương 46 : Phụ cận có siêu thị

Ngày đăng: 12:17 30/04/20


Sau khi xác định bên trong hội sở không có Zombie, Phan Đại Vĩ mới đi qua vỗ vỗ Điền Hải đã tê liệt ngã xuống trên mặt đất, vẻ mặt tán thưởng  nói: “Người trẻ tuổi quả nhiên không cô phụ kỳ vọng của tổ chức đối với cháu, giỏi lắm, tổ chức chính là cần nhân tài như cháu vậy......”



Điền Hải thở hào hển hỏi: “Bên trong có cái gì, tại sao có thể có, nhiều Zombie như vậy?”



Phan Đại Vĩ nói: “Bên trong có bảo tàng, cháu chờ đó, chú đi lấy tới cho cháu, chú sẽ không bạc đãi cháu đâu.”



Điền Hải hết sức mong đợi chờ ở bên ngoài, ngay cả đào đầu Zombie cũng quên.



Lưu Binh đi tới, cũng đụng tới anh ngồi xuống: “Tôi XX cả nhà lão Phan, bản thân chỉ huy thật bình tĩnh, chúng ta mệt gần chết, lát phải nói với ông ý, cho tôi hai mươi gói mì tôm.”



Điền Hải nói: “Đồ vật bên trong có lẽ đối với đoàn xe mà nói, rất hữu dụng đi, mệt chút cũng không có gì, coi như luyện tập dị năng......”



“Nhóc rất thật thà a, trừ ăn ra, chúng ta còn cần thứ gì, hiện tại muốn điện không có điện, muốn internet không có internet......”



Lưu Binh suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Không đúng, nhìn bộ dạng nơi này cũng không giống như có đồ ăn......”



Điền Hải nói: “Có lẽ đồ không nhiều lắm đâu......”



“Uh, chắc thế......”



Hai người đang nói, đã nhìn thấy Phan Đại Vĩ hết sức cẩn thận kéo một giá sách đi ra.



Lưu Binh nhìn một chút, bên trong tựa hồ tất cả đều là sách, không khỏi nhìn Phan Đại Vĩ với cặp mắt khác xưa: “Anh Phan, quả nhiên anh là phần tử trí thức, đã ăn không đủ no rồi, còn muốn học tập, thật là bội phục...... Xem trên việc anh hiếu học như vậy, tôi liền lấy của anh mười gói mì tôm là được rồi, định muốn lấy của anh hai mươi gói......”



Hắn vừa nói, đột nhiên nhìn thấy Phan Đại Vĩ lấy ra một quyển tạp chí, vẻ mặt vui mừng  nói: “Bộ sách quả nhiên là bậc thang tiến bộ của loài người......”



Quyển tạp chí kia được đặt vào tay Lưu Binh, sau đó Lưu Binh cùng Điền Hải đều thấy được tên sách ——《 Thục nam trang 》.



Nhìn nội dung......



Không, đều không cần nhìn nội dung, nhìn cô gái áo không đủ che thân trên trang bìa đã có thể nhìn ra đây là loại tạp chí gì.



Lưu Binh: “......”



Điền Hải: “......”
Đường Nhược và Bạch Thất tuy có vật tư, nhưng vì tránh những suy đoán không cần thiết, bọn họ cũng quyết định gia nhập lần hành động này.



Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người trong đoàn xe liền tập hợp thật sớm ở khu đất trống giữa ba căn biệt thự, mặc dù tất cả mọi người vẫn còn vật tư, nhưng là đồ ăn thì dù là ai cũng không chê nhiều, không phải sao.



Hồ Hạo Thiên kiểm lại nhân số, lại an bài thành vài nhóm.



Còn dư lại mười sáu người, trong đó chỉ có bảy người sở hữu dị năng không bao gồm Đường Nhược.



Bảy dị năng giả, cộng thêm Đường Nhược, cộng thêm hộ vệ của Hồ Hạo Thiên, liền hợp thành đội ngũ xuất hành chín người.



Ý tứ của Hồ Hạo Thiên là người không có dị năng ở lại trong biệt thự, nhưng nhìn Bạch Thất nắm tay cô gái kia, chưa từng có ý định buông ra, nên cũng không nói thêm gì nữa.



Người ta không phải sống chết có nhau sao, anh cần gì phải làm gậy đánh uyên ương đâu.



Thời điểm phân tổ, Phan Đại Vĩ chủ động yêu cầu cùng một tổ với Lưu Binh, Điền Hải.



Đối với thành công ngày hôm qua, Phan Đại Vĩ tỏ vẻ hết sức hài lòng.



Lưu Binh, Điền Hải kéo kéo khóe miệng, tỏ vẻ mình thật không muốn cùng một tổ với ông ta.



Có điều phản đối không có hiệu quả.



Người ra ngoài tổng cộng có hai tổ, Bạch Thất, Đường Nhược, Lưu Binh, Điền Hải còn có Phan Đại Vĩ đã bị phân ra một tổ.



Hồ Hạo Thiên cảm thấy Phan Đại Vĩ từng trãi lão luyện, cho nên đem chức vụ tiểu đội trưởng tổ một giao cho hắn.



Lưu Binh, Điền Hải tức thì toàn bộ tắc nghẹn.



Thật muốn khóc!



Đường Nhược Bạch Thất cũng đều cảm thấy bộ dáng của bọn họ đặc biệt mới lạ.



Phan Đại Vĩ bình thường chỉ là nói nhiều chút mà thôi, cũng không cần thiết phải thấy chết không sờn như vậy đi?