Tận Thế Song Sủng
Chương 49 : Kỹ thuật Lam Quang
Ngày đăng: 12:17 30/04/20
Edit+Beta: Sakura
Đáng tiếc chỗ này quá phức tạp, bàn đi bàn lại càng rắc rối hơn.
Hồ Hạo Thiên giận dữ: “Lúc trước ông đây điên rồ mới quyết định siêu thị làm theo chủ đề “Tàu ngầm’, ngầm cmn.”
Nếu là tàu ngầm thì loại như máy phát điện này chắc sẽ ở khoang thuyền cuối cùng. Nhỡ về sau thực không tìm thấy thì nghe chỗ nào có âm thanh thì phá tường.
Đối với loại phương pháp hung tàn bạo lực này thì mọi người đã làm nhiều lần rồi nên lần này vô cùng thuận tay.
Khi phá xong bức tường thấy đồ vật bên trong thì mọi người mới bắt đầu hối hận.
Lưu Binh vô cùng đau đớn: “ Bà mẹ nó, đây là phòng lạnh, còn là phòng lạnh chứa thực phẩm.”
“Bị chúng ta đập thành hố to như thế giờ phải làm sao, hơi lạnh bay hết thì đến lúc đó đồ ăn hỏng hết rồi.”
Buổi tối tận thế vô cùng lạnh nhưng ban ngày lại cực kỳ nóng. Nếu không có hơi lạnh thì những đồ ăn này chỉ để được hai ngày là hỏng.
“Chạy nhanh đi lấy chăn bông nhét vào lỗ trước đã.” Hồ Hạo Thiên phản ứng nhanh chóng lập tức bố trí nhiệm vụ cho mọi người. “Lưu Binh đi vòng quanh xem bình ác quy còn bao nhiêu điện.”
“Trên lầu có phòng ngủ, Zombie ở đó đã bị chúng ta thanh lý sạch sẽ rồi.” Điền Hải nói xong rồi mang theo một đống người chạy lên lầu lấy chăm bông và tấm ván gỗ.
Mọi người rối rít hành động, Lưu Binh cũng nhìn qua lượng điện: “Đại thái còn có thể chạy được ba ngày.”
Sau ngày thứ ba tận thế thì toàn bộ thành phố đều mất điện, cái phòng lạnh này dựa vào bình ắc quy chạy được một tháng là hết. Xui mà đến muộn thì nhóm thực phẩm trong phòng lạnh này chắc hỏng hết.
Hồ Hạo Thiên nói: “Chúng ta có thể trong vòng ba ngày tìm được tấm năng lượng mặt trời không?”
Bạch Thất lấy bản đồ cả nước từ trong balo ra rồi lật đến trang có khu nam thành phố A.”
Đêm qua đã nghiên cứu thảo luận vị trí cụ thể của kỹ thuật Lam Quang, cho nên lần này không cần Bạch Thất dẫn đường để cho xe của Hồ Hạo Thiên dẫn đầu. Đương nhiên cũng bởi vì xe của anh chịu được va chạm mạnh. Đằng sau là xe tải lái ra từ siêu thị.
Vùng ngoại thành khu nam thành phố A là khu công nghiệp mới phát triển, có rất nhiều công ty lớn tụ tập ở chỗ này, các công ty lớn tọa lạc ở hai bên đường nhưng giữa các công ty cách nhau khá là xa.
Trên đường có quá nhiều Zombie, mọi người chậm chạp dừng lại để càn quét đám Zombie phía trước nếu không với số lượng quá lớn này sẽ đụng ngã ô tô.
Có điều cũng may là đẳng cấp Zombie không quá cao thậm chí còn chưa tiến hóa, hơn nữa con đường này đi thông từ ngoại ô vào thành phố A nên Zombie liên tục lắc lư đi vào trung tâm thành phố.
Mọi người có thể ứng phó nhưng cũng có lúc không chịu đựng nổi.
Phan Đại Vĩ mặc kệ hình tượng bám vào cửa xe thở hổn hển: “Không được, không được, già rồi, ném mấy hại giống thôi mà cũng tốn bao dị năng.”
Lưu Binh ở bên người Phan Đại Vĩ thuộc về loại dùng xẻng công binh chém giết, dị năng tốc độ của cậu ta ở sơ kỳ nhanh hơn tí mà hồi còn lại rất yếu: “Ông phan, ông cũng cầm xẻng đi giết Zombie đi, giết nhiều thì thuần thục.”
Phan Đại Vĩ vất hạt dưa hấu ra, nó mọc thành dây leo dài quấn trụ hai Zombie phía trước.
“Dị năng thật là tốn khiến người ta khó chịu, nếu như dùng mãi không hết thì tốt biết bao.”
Lưu Binh vung xẻng công binh giải quyết hai Zombie: “Hì hì, nếu dùng mãi không hết thì vô địch thiên hạ rồi, cháu có thể từ nơi này chạy thẳng một mạch đến thành phố H, thật sảng khoái.”
“À, cháu xem dây đằng của chú có thể mọc đến tận bầu trời không, như kiểu nấm Mario trèo dây leo lên bầu trời …”
Vẻ mặt Lưu Binh dại ra: “Chú định nói rằng chú leo lên bầu trời ăn tiền vàng chứ?”
Phan Đại Vĩ vất thêm một hạt dưa hấu ra: “Ai biết bầu trời có cái gì…”
“Chú ngốc à, trên trời chỉ có tầng khí quyển thôi.”
Phan Đại Vĩ trợn mắt lên:”Đó là lúc trước, giờ ngay cả Zombie cũng có ai biết trên trời có cái gì đâu, không phát hiện ra máy bay không bay được trên trời à?”
“…” Lưu Binh
Nhất định phải đọc thật nhiều sách học cách cãi chày cãi cối.
Hai người đó méo mó định thảo luận thêm nữa chứ.
Mà Zombie cũng không vì hai người thảo luận mà ngồi xổm dự thính.