Tận Thế Song Sủng

Chương 63 : Tiểu kịch trường - Tào Tiến Sĩ

Ngày đăng: 12:18 30/04/20


Thời gian xảy ra khi quân đội chưa tới biệt thự, mọi người trong đoàn xe đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như tường đồng vách sắt đánh Zombie, cùng đào tinh hạch, cùng tăng thực lực vào lúc ấy.



Ngày ngắn đêm lạnh, trăng mờ gió mát.



Bên ngoài mọi người trong đoàn xe đang đánh Zombie chưa kịp trở về biệt thự.



Nhưng mà muộn như vậy Bạch Thất càng thích.



Gần đây anh phát hiện có một điều làm cho anh cực kỳ sung sướng, đó là Đường Nhược không biết bơi lội.



Chính vì vậy Bạch Thất để Đường Nhược đổ đầy nước trong không gian vào bể bơi trên lầu ba.



Phần đẹp nhất của nó chính là: ngâm nước trong không gian sẽ giúp dị năng thăng cấp, bơi lội sẽ giúp rèn luyện thân thể.



Bể bơi của biệt thự được bố trí cao cấp xa hoa cho nên có thêm tính năng đun nóng.



Đoàn xe hiện tại không thiếu điện nên có đun nóng chút nước trong bể bơi cũng coi như có chút lòng thành (năng lượng điện mặt trời nói: cám ơn đã coi trọng ta!!)



Tự nhiên suối nước nóng cũng như bể bơi cứ vậy mà xuất hiện.



Bạch Thất đứng trong bể bơi gọi: “Lại đây.”



Đường Nhược hồi nhỏ cũng có bơi lặn qua, nhưng trong một lần bị đuối nước, bây giờ không bơi lội gì cả nên càng không dám: “Hay là trước đó chúng ta lấy cái phao đã, rồi anh hãy dạy em?”



Bạch Thất nói: “Mang nó theo thì mãi mãi em không học được đâu, đừng sợ, có anh ở đây rồi.”



Bạch Thất nói “Có anh ở đây” luôn luôn là thứ Đường Nhược tin tưởng nhất.



Động lòng, không chỉ là tình yêu.



Yên tâm, đấy mới là điều quan trọng nhất.



Chỉ cần có Bạch Thất ở đây, Đường Nhược sẽ không sợ.



Vì vậy, cô chầm chậm đi tới, rồi đưa tay cho Bạch Thất.



Tay vừa bị cầm chặt một cái, “ùm”, Đường Nhược bị kéo rơi xuống hồ, nước văng tung tóe lên mặt, cả miệng cũng bị bắn đầy nước.



“Bạch Ngạn…” Đường Nhược giận tái mặt, anh không nhắc cô một tiếng, khi rơi vào nước, cô lại nhớ tới bóng ma tâm lý hồi nhỏ.



“Anh đến đây.” Bạch Thất ôm mặt cô, cúi đầu xuống hôn tới tấp lên mặt cô.



Nước ấm bao bọc, khoảnh khắc này, tình cảm này, sự dịu dàng có chút ám muội.



Trong phòng không có gió, tâm trí hai người dao động.



Tay Bạch Thất trượt theo khuôn mặt ra phía sau…



Đường Nhược nhận ra anh muốn cởi chỗ nào, sự nhu mì biến mất, đầu đầy vạch đen đẩy anh ra: “Anh định làm cái gì vậy.”



Bạch Thất bị đẩy ra cũng không buồn bực, vẫn mỉm cười, khóe miệng nhếch lên hơi nheo mắt, nói: “Cái áo tắm này, nhìn được đấy.”



Áo tắm trên người Đường Nhược quả thực đen thẳng đến 3 ngàn mét.


Bạch Thất nghe vậy mới yên tâm: “Như vậy thì có thể biết được là ai đang sử dụng dị năng tinh thần lực sao?”



Đường Nhược: “Để em thả tinh thần lực dò thử xem.”



Tinh thần lực của cô không chỉ có thể cảm nhận được như vậy mà còn có thể kéo dài ra để thăm dò giống như dị năng sức mạnh, có thể tụ nó lại một chỗ.



Tiếp theo cô dùng tinh thần lực của mình vươn dài ra, mục đích không phải là để dò xét những người dưới lầu mà để tiếp xúc với tinh thần lực của người kia một chút xem là ai đang phát ra loại dị năng này.



Cảm giác quét qua vừa rồi dự đoán có lẽ luồng dị năng tinh thần lực đang hướng về phía trước, Đường Nhược nhanh chóng phóng tinh thần lực đuổi theo.



Luồng tinh thần lực này cũng chưa đi xa lắm, vẫn còn quanh quẩn trong tòa nhà của Hồ Hạo Thiên.



Cảm nhận luồng tinh thần lực này, Đường Nhược nhận ra được người thả ra nó.



“Hóa ra là cô ấy.” Đường Nhược thu lại tinh thần lực của mình, “Là cô gái mặc đồ trắng lúc nãy.”



Bạch Thất khẽ nhíu mày.



Người có được dị năng tinh thần lực là Tào tiến sĩ, rốt cuộc thì hôm nay đã thấy tận mặt.



Sau khi quân đội sắp xếp nhân sự ổn thỏa, công việc chủ yếu là thống kê nhân khẩu và số lượng dị năng giả.



Buổi chiều có binh sĩ đến lấy bản kê khai ngày hôm trước. Đồng thời cũng thông báo một số công việc cần chú ý: xung quanh bệnh viện vẫn là khu vực nguy hiểm cao, còn những chỗ khác thì có thể tự do đi lại, quân đội không hạn chế việc hoạt động của mọi người, nhưng muốn báo cáo ở cổng khu cư xá. Sau khi việc thống kê nhân khẩu hoàn tất, có thể đến căn cứ lâm thời đổi thẻ chứng minh nhân dân.



Người trong đội xe thấy quân đội đã trú đóng ổn thỏa, người cũng đã sắp xếp xong mới lần lượt đi ra ngoài tìm kiếm người thân của mình.



Bọn họ cũng đã đợi quá lâu, điều cần kíp là chứng thực người thân của mình không xảy ra chuyện gì.



Trong đội xe Hồ Hạo Thiên là người đầu tiên tìm được cha và vợ của mình, buổi sáng khi đứng ở cửa sổ biệt thự nhìn ra ngoài đã trông thấy trong các nhân viên chính trị có ông Hồ đi từ trên xe xuống.



Vì vậy giữa trưa anh ta đi thẳng đến biệt thự kia là tìm thấy cha và vợ của mình.



“Cha…” Hồ Hạo Thiên xúc động gọi, “Con tìm thấy hai người rồi.”



“Hạo Thiên…” Ông Hồ cũng rất xúc động, bản thân ông không cảm thấy gì cả khi quay lại căn cứ quân đội ở thành phố A, nhưng đứa con trai này đang ở thành phố H làm ông vô cùng lo lắng, nhiều lần đều muốn phái người đi tìm.



Chỉ là sau tận thế, ông không có dị năng, quyền lực bị suy yếu, không tránh được việc gặp phải nhiều khó khăn trắc trở, rốt cục cũng không đủ khả năng phái người đi tìm. “Con không sao cả, quá tốt, con có thể một mình đến được thành phố A…”



“Hạo Thiên.” Vợ của Hồ Hạo Thiên cũng rất kích động, bay đến ôm lấy anh ta, “May quá, em rất lo cho anh.”



Hồ Hạo Thiên là thương gia trẻ mới 30 tuổi, kết hôn với Dương Lê được có nửa năm, còn chưa kịp sinh con, nên tất nhiên thời gian nồng tình mật ý chưa nhiều, với lại nửa tháng này ở trong đội xe bị cặp tình nhân kia tình tình tứ tứ đến đỏ cả con mắt.



Thấy được vợ của mình không khác gì gặp được ốc đảo giữa sa mạc.



Dĩ nhiên phải tranh thủ ôm lấy: “Vợ yêu, anh cũng rất nhớ em, ngày nhớ đêm mong.”



Dương Lê thẹn thùng rời khỏi Hồ Hạo Thiên một chút: “Người ta đang ngó kìa.”



Nhìn lại, thấy thật đúng là còn rất nhiều binh sĩ đang gác ở trong biệt thự.



Rốt cục Hồ Hạo Thiên cũng không học được Bạch Thất chỗ nào cũng “không biết xấu hổ”.



Đành phải rời khỏi vợ của mình.