Tận Thế Song Sủng

Chương 7 : Thế mậu

Ngày đăng: 12:17 30/04/20


Edit: Tiểu Tuyền

Beta: Sakura

Bạch Thất nghe ngóng trên lầu truyền đến tiếng Zombie hí hô, phân

biệt một chút vị trí Zombie, liền nói với Đường Nhược: “Chúng ta cần

phải đi.”



Động tác này rõ ràng nói cho người kia biết, bọn họ không cần kết bạn đồng đội.



Đường Nhược nhìn người đàn ông hơn ba mươi tuổi một cái, nhưng không nói gì, chỉ theo phía sau Bạch Thất đi tới.



Người đàn ông đó cũng không tự mình rời đi, mà đi theo phía sau bọn

họ, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn sang phía sau xem con Zombie kia

có đi xuống hay không.



Ba người từ thang lầu một đường giết xuống mặt đất.



Thật ra thì Zombie trên thang lầu không nhiều, tổng cộng đếm qua đếm

lại chỉ có bốn con mà thôi, Bạch Thất đều bắt Đường Nhược đi lên trước

gõ một côn, sau đó Bạch Thất trực tiếp thuần thục đâm thủng đầu của nó.



Sau khi giết xong bốn con, Đường Nhược đã không còn cái loại cảm giác… muốn ói lúc trước.



Kéo lê thân thể tàn tật đối mặt với bệnh ma, cô cũng không khóc qua

lần nào, huống chi hôm nay có được thân thể bình thường còn có không

gian đặc thù.



Càng thêm không thể yếu thế.



Đi ngang qua sảnh lớn, vốn đang nghĩ xem có nên đi phòng ăn đi phòng

ăn phía sau tìm xem có còn thừa lại đồ ăn hay không, lại phát hiện cửa

thủy tinh nơi đó đóng rất chặt, mấy con Zombie vây quanh ở phía ngoài

điên cuồng gõ cửa.



Bên trong có người.



Bạch Thất nhìn thoáng qua, sau đó quyết định trực tiếp rời đi.



Phòng bếp đã có người may mắn sống sót, dù mình đi vào cũng chưa chắc có thể chia được bao nhiêu, thay vì lãng phí thời gian ở chỗ này, còn

không bằng đi phía ngoài sẽ thu thập vật liệu càng nhiều.



Bây giờ mới là ngày đầu tiên tận thế, mọi người còn chưa từ trong sợ


Nhưng mà, bất kể như thế nào, cũng phải cố gắng sống sót.



Chạy ra khỏi trung tâm chợ, trừ chung cư rất xa ở hai bên đường, căn

bản không nhìn thấy con người có hành động gì. Không bao lâu, Bạch Thất

liền thấy một trung tâm mua sắm cao cao với bảng hiệu: bách hóa Thế Mậu.



Nơi này là một trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố H, là bất động

sản do mình đầu tư xây dựng, chính là vì để khiến cho khu cao ốc vùng

ngoại thành có giá bán cao hơn.



Mà buồn cười hơn chính là, nơi này còn chưa mở cửa, thì tận thế liền

tới rồi, trong tận thế không đáng giá tiền nhất chính là nhà không có

bảo đảm.



Trước khi Tận thế, trung tâm thương mại phải mười giờ mới mở cửa.



Virus bệnh tận thế là vào khoản ba, bốn giờ sáng mới bắt đầu phát

sinh biến dị, nhóm người đầu tiên bị hại thường thường chính là người

thân cận nhất bên cạnh bọn họ, ban đêm xảy ra loại chuyện này, người đi

làm ngày thứ hai tất nhiên là le que không có mấy.



Mà trung tâm thương mại ngày thường mười giờ mới mở cửa hiện tại cũng đang đóng cửa lớn.



Bạch Thất cho xe dừng ở sân rộng trước cửa Thế Mậu, rồi cầm lấy thân

đèn đi xuống xe, kiểm tra bốn phía một chút: “Chắc không có ai.”



Đường Nhược gật đầu, cũng lấy thân đèn ra đi theo phía sau Bạch Thất: “Anh không phải nói về nhà sao?”



“Trong nhà không có đồ ăn.”



Đường Nhược: “......”



Cho nên muốn đánh cướp sao?



Bạch Thất không có quay đầu nói: ” Buổi tối mấy ngày kế tiếp, tôi sẽ

sốt lên, vì không để có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, chúng ta cần phải

cất giấu một ít đồ vật để ứng đối cho chuyện kế tiếp.” Anh rõ ràng nhớ

được kiếp trước, mỗi đêm đều nóng sốt, uống thuốc hạ sốt thế nào cũng

không giảm, liên tục ba ngày sau đó, mới thức tỉnh dị năng.