Tận Thế Song Sủng
Chương 76 : Hiếm thấy
Ngày đăng: 12:18 30/04/20
Đường Nhược mơ hồ đoán được Bạch Thất muốn làm gì.
Cô vừa rồi cũng nghe thấy câu nói của dị năng giả tốc độ trước mặt ‘Cô gái kia vừa nhìn đã cảm thấy rung động ”. Người lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo như Bạch Thất, khẳng định không thể làm ra bộ dáng giả vờ không nghe được.
Cô nâng mắt nhìn anh, gương mặt đẹp như tạc quý phái khiến mình yêu mãi không thôi.
Người này, một ánh mắt thì có thể khiến mình vì anh cởi bỏ áo giáp xông pha khói lửa.
Đường Nhược nhắm mắt lại, vùi mặt vào trong ngực Bạch Thất.Cô tin tưởng, Bạch Thất sẽ không vì vậy mà giết người.
Tuy nhiên, cô cũng biết chắc đạo lý “tiểu nhân khó chơi” [1].
[1]: kẻ càng ti tiện bỉ ổi càng không nên trêu chọc
Nhưng cho dù...mặc kệ Bạch Thất làm cái gì, dù dùng hình tra tấn, dù lxuống Địa ngục thì cô vẫn sẽ theo anh.
Đường Nhược nhắm mắt lại, anh Lục đã nhìn thấy trong tay Bạch Thất ngưng ra một thanh băng đao. Băng đao sáng long lanh, dù cho trong ngõ hẻm không có ánh mặt trời làm nổi bật nhưng cũng có thể trông thấy lưỡi đao sắc bén.
Chàng trai gọn gàng dứt khoát ngay cả lông mày cũng không có nhúc nhích, càng không có động tác rườm rà, trực tiếp đâm vào đùi Thuận Tử. Một đao kia quá sâu và rộng đoán chừng khiến Thuận Tử thành thái giám rồi.
Đùi phải bị phế, dị năng tốc độ cũng không khác bỏ đi là bao nhiêu.
Động tác Bạch Thất quá lưu loát, chỉ đâm vào, lại không có ý tứ rút ra. Buông băng đao, bàn tay theo đó khẽ động, hướng người trong ngõ nhỏ phóng ra một...
Đây là vật gì!
Anh Lục mở to hai mắt, chỉ kịp nhìn một chút, bay tới phía hắn là một đóa hoa Bạch Liên. Đóa hoa Bạch Liên lại phân chia thành từng thanh băng đao lao tới hắn.
Hắn là dị năng giả Tốc độ nhưng lại cảm thấy trốn không thoát nhiều băng đao như vậy. Chúng giống như sao băng, lao vùn vụt, nháy mắt đã cắm vào vách tường bên cạnh anh Lục, mũi đao chui vào bên trong, cách hắn chỉ có nửa tấc!
Tám thanh băng ngay ngắn quay chung quanh hắn, giống như gánh xiếc thú trình diễn tuyệt kỹ phi đao, đem hắn cố định trên vách tường. Mặc dù hắn lông tóc không tổn hao gì, toàn thân lại như nhũn ra, mồ hôi lạnh thẳng tuôn ra như suối.
Thật đáng sợ, có thể giết người vô hình, đáng sợ!
Nhưng giữ lại cho hắn một mạng, càng chứng minh người đàn ông này đáng sợ.
Chỉ theo dõi thôi, đây vốn là nhiệm vụ rất đơn giản, nhưng mới ở sau lưng theo dõi không lâu đã lập tức đã bị ông lão dẫn đầu phát hiện.
Tiếp theo, dưới tình huống không biết, bước vào cái bẫy của bọn họ, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một người, không kịp phản ứng, người nọ đã cầm một đoạn dây leo vây lại...
Dây leo dài thêm nữa,mảnh khảnh, dệt thành một tấm lưới, hai người bị bắt lấy tư thế chồng cây chuối treo lên ngọn cây.
Lại về sau...
Cứ như vậy trong hai giờ đồng hồ... Nhớ lại, hắn đã hoàn toàn không muốn nhớ lại!
Điền Hải nhìn vẻ mặt hai người trên cây cũng phần nào hiểu được, trong lòng lại không nỡ, chú Phan ‘dạy dỗ’ quả thực có thể xếp bên trên mười loại cực hình.
“Chú Phan, không bằng chúng ta áp tải bọn họ về biệt thự để cho đội trưởng Hồ kiểm tra.”
Vì vậy, ba người mang hai người trong tấm lưới trở về biệt thự.
Bạch Thất và Đường Nhược giải quyết xong hai người theo dõi, đi thẳng đến tòa nhà cao ốc ở khu 2.
Hôm nay không có điện, thang máy không thể sử dụng, hai người phải đi thang bộ từ tầng một tới tầng tám.
Tận thế, hai người luôn luôn tập thể hình, đi bộ 8 tầng cũng không phải vấn đề lớn gì.
Hai người mười ngón đan vào nhau, một tầng một tầng quẹo vào tòa nhà.
Ở tầng này toàn bộ là dị năng giả, người bình thường đều được sắp xếp ở một chỗ khác trong khu căn cứ, dị năng giả không nhiều, sắp xếp theo tầng thứ nhất bắt đầu hướng lên trên, càng lên cao, trong hành lang người lui tới càng ít.
Đi tới tầng 7, lại nghe được ở góc rẽ truyền đến âm thanh lẩm bẩm hờn dỗi: “Vân, Vân Giang, ở đây người đến người đi, không nên ở chỗ này...”
Giọng nói kia kiều mị nũng nịu, rất động lòng người.
Nhưng, cũng hết sức quen thuộc.
Quả nhiên, hai người đi lên liền sáng tỏ, nhìn thấy cô gái bị người đàn ông đặt ở trên tường, áo trượt đến một nửa kia lại là người trước kia nhìn thấy trong hẻm nhỏ.