Tận Thế Song Sủng

Chương 90 : Phú Sinh

Ngày đăng: 12:18 30/04/20


Tào tiến sĩ ngoảnh đầu lại, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mộ bộ dạng không đếm xỉa tới, nói: “Tôi không được chứng kiến, cũng không có số liệu cụ thể, phân tích không được.”



Chu thiếu bước nhanh tới, ngồi cạnh Tào tiến sĩ, dùng tay giúp Tào Mẫn hình dung tình cảnh khi đó hắn thấy Hồ Hạo Thiên sử dụng dị năng hệ thổ trong biệt thự: “Anh đã từng thấy dị năng của bọn họ, là như thế này... sau đó một cái tường đất dựng lên... là như thế này...”



Tào tiến sĩ đưa ánh mắt từ ngoài cửa sổ kéo trở về, đảo qua mặt Chu thiếu, lại rơi lên trên người Chu đại tướng: “Chú Chu, bây giờ không còn sớm, cháu đi về trước.” Nói xong đứng lên, cầm lấy túi muốn đi gấp.



Chu Thụ Quang thoáng xấu hổ thả tay xuống, đứng lên theo Tào tiến sĩ: “A Mẫn, ở chỗ này em cũng có phòng riêng mà, đêm nay ngủ luôn ở đây đi, tới phòng thí nghiệm nhiều ngủ không được ngon.”



Tào Mẫn nói: “Buổi tối tôi còn có một thí nghiệm cần phải làm.” Xoay người nhìn về phía Chu đại tướng, nói: “Chú Chu, phòng thí nghiệm trên hòn đảo kia chú đã đáp ứng cháu, không thể nuốt lời.”



“Yên tâm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhà máy điện hạt nhân lần này, chú sẽ cho người quét dọn sạch sẽ phòng thí nghiệm ở trên đảo Tự Tâm kia cho cháu, chú Chu biết rõ những thí nghiệm của cháu thực hiện ở đó sẽ an toàn hơn, trong căn cứ Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều, hơn nữa gần đây Vệ Lam và Tiền Kim Hâm đều nhìn chằm chằm, chú cũng lo lắng.”



Tào tiến sĩ hạ lông mi xuống che lại cảm xúc trong mắt: “Như vậy, cháu đi trước, chú Chu.”



Chu đại tướng nói: “Vậy ngày mai cháu cũng phải chuẩn bị cho tốt, không phải cháu nói cũng muốn tham gia nhiệm vụ nhà máy điện hạt nhân lần này à.”



“Vâng.” Tào Mẫn lên tiếng, sau đó đi khỏi tòa biệt thự số 25.



Trong bóng đêm, cô mặc một thân áo trắng càng lộ ra sự cô đơn.



Tào Mẫn vừa đi, Chu đại tướng khoát khoát tay với Chu Thụ Quang: “Con cũng lên lầu ngủ đi.”



Chu Thụ Quang đứng im trong chốc lát, vẫn cố lấy dũng khí nói: “Cha, khi đó cha nói muốn gả Tào Mẫn cho con đấy, bây giờ lại giao phòng thí nghiệm trên đảo Tự Tâm cho cô ấy, sau này không phải là con sẽ không thể gặp mặt cô ấy sao?”



Chu đại tướng cẩn thận nhìn con trai mình một chút, thở dài: “Bỏ đi, con vẫn nên bỏ cuộc đi thôi, xem ra cô ấy không có tình cảm gì với con, dưa hái xanh không ngọt, bây giờ Tào Mẫn đối với chúng ta vẫn có giá trị lợi dụng, không thể bức ép cô ấy phản lại chúng ta.”



“Thế nhưng mà...” Chu thiếu còn muốn nói.



“Còn có, nhiệm vụ nhà máy điện hạt nhân lần này, con cũng phải tham gia.”



Chu thiếu nhỏ giọng nói: “Nhiệm vụ lần này nguy hiểm như vậy...”



“Ai, nếu lần này Vệ Lam ở trên đường làm lung lạc lòng người, đối với chúng ta đều là bất lợi ..”



Chu thiếu nói: “Nói không chừng anh ta còn có thể vì nhiệm vụ lần này mà chết mất xác kìa...”



Chu đại tướng lắc đầu, phất tay đi lên lầu.



Chu Thụ Quang thấy hai người đều là một bộ dáng không thèm đếm xỉa đến hắn, phẫn nộ nằm vật ra ghế sô pha.
Mặt trời dần nhô lên từ phía Đông, toàn bộ căn cứ đều được chiếu sáng.



Trên quảng trường của khu cao ốc, binh sĩ đứng ngay ngắn thành từng dãy.



Bọn họ sóng vai nhau, một đám người ngẩng đầu ưỡn ngực, quân chương đeo trước ngực lóe sáng.



Đường Nhược và Bạch Thất mỗi người đeo một cái ba lô, theo mọi người trong đoàn xe đi đến quảng trường của khu cao ốc.



Đúng vậy, hôm nay chính là ngày khởi hành.



Khó có được lúc mọi người trong đoàn không cùng nhau đùa giỡn ầm ĩ, mà là luôn luôn yên tĩnh theo dòng người đi lên phía trước.



Gió thổi tới, cũng thổi tới tiếng ca của những chiến sĩ phía trước:



Tình yêu, tình yêu của tôi.



Thù hận, thù hận của tôi.



Đất nước, đất nước của tôi.



...



Tiến lên, tiến lên —— tiến về phía trước...



Yêu nước, chúng tôi đều có!



Lúc hát đến câu cuối cùng, tất cả dị năng giả đều dốc hết toàn lực, hô đến mức đất rung núi chuyển.



Đường Nhược nhỏ giọng hỏi: “Cái này...”



“Là quốc ca.” Bạch Thất nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời rộng vô biên.



Đường Nhược lập tức hiểu rõ: cho dù Bạch Thất trọng sinh, nhìn thấu rất nhiều tình cảm ấm lạnh của con người, nhưng thật ra vẫn vô cùng yêu mến đất nước của mình đấy.



Bạch Thất như vậy...



Khiến Đường Nhược càng thêm động lòng.