Tàn Tro

Chương 5 :

Ngày đăng: 11:46 18/04/20


Tôi càng lúc càng không hiểu nổi mình, có khi tôi muốn đối xử tốt với hắn, giống như lúc tôi còn nhỏ vậy, có khi lại muốn tận tình vũ nhục hắn.



Nhìn thấy hắn tôi lại trở nên nóng nảy, không nhìn thấy hắn tôi lại càng nóng nảy hơn.



Một tuần sau đó, trên dưới trong công ty không ai mà không sợ tôi. Tôi nghĩ mình có phải là vì nhu cầu không đủ, vì vậy tôi tìm đến tiểu tình nhân, nhưng khi nhìn thấy mặt tiểu tình nhân, tôi thậm chí đến dục vọng cũng không có.



Tiểu tình nhân của tôi, tôi thật sự không biết tướng mạo cũ của hắn là như thế nào, hắn từ đầu đến chân chỉ là một công cụ, một công cụ tôi dùng để làm tê liệt mình.



Tôi bắt hắn đi làm phẫu thuật chỉnh hình giống như tiểu thúc, tôi bắt hắn học cách nói chuyện, cách hành động của tiểu thúc, còn tìm chuyên gia đến để điều chế ra mùi nước hoa rất giống với mùi của tiểu thúc trong kí ức của tôi cho hắn dùng, nhưng hắn rốt cục vẫn không phải là tiểu thúc, có mô phỏng như thế nào cũng không giống.



Tiểu thúc hiện nay đã không còn thanh tú đáng yêu như năm xưa nữa, vì vậy bây giờ nhìn thấy khuôn mặt của tiểu tình nhân, trong vô thức tôi lại cảm thấy tất cả đều là giả, không phải thứ tôi cần. Vì vậy tôi cho hắn một khoản tiền lớn làm phí chia tay, thả tự do cho hắn để hắn đi làm chuyện muốn làm.



Tiểu thúc của tôi, tôi phải làm sao với cậu đây? Tôi phải làm sao mới có thể làm cho mình vui vẻ.



Tôi không biết, thật sự không biết.



Tôi cứ nuôi tiểu thúc trong nhà như vậy, buổi tối thì chung giường chung gối với hắn. Trong nhà không phải không có phòng khác, chỉ là tôi không thể chịu được khi ở cùng một không gian với hắn mà không được nhìn thấy hắn bị cô lập. Nhìn thấy hắn tôi lại không muốn chạm vào hắn, đối với hắn tôi không có một tí dục vọng nào.



Tiểu thúc tử đầu đến giờ đối với hành vi của tôi đều không có bất kì dị nghị gì, cũng vì hắn luôn trầm lặng đối với tôi, nên tôi không thể biết được hắn đang suy nghĩ điều gì.



Hắn ở đến ngày thứ hai tôi đã cho người vứt hết đống quần áo hắn mang từ dưới quê lên, sau đó lại đi mua rất nhiều đồ đắt tiền hàng hiệu, cũng đưa thợ làm tóc đến sửa lại mái tóc cho hắn, thay đổi một trận xong tiểu thúc không còn vẻ quê mùa nữa, trông chỉ giống như một người đàn ông trung niên bình thường.



Hôm đó tôi đi làm về rất sớm, tuỳ tiện tắm xong rồi lên giường ngủ, nhưng không tài nào ngủ được, mãi đến khi tiểu thúc ở cạnh bên đã ngủ rồi tôi vẫn chưa ngủ.



Trong phòng là một mảng tối tăm, bên cạnh truyền đến hơi ấm của tiểu thúc làm tôi có cảm giác an tâm lạ thường.



Dường như từ rất nhiều năm về trước, tôi đã luôn ảo tưởng sự an tâm như thế này, tôi có thể cho tiểu thúc hạnh phúc, tiểu thúc cũng ở cạnh tôi mãi mãi. Chúng tôi cứ như vậy sống cùng nhau đến già, cho đến ngày chết đi, chúng tôi cũng có thể nói với nhau: Cho dù hoá thành tro, đời này của tôi cũng không còn gì tiếc nuối nữa.



Đột nhiên tôi có một nỗi kích động muốn nắm lấy tay tiểu thúc, giống như nhiều năm trước tôi nắm tay hắn trong lòng bàn tay mình, tiểu thúc là sự ràng buộc duy nhất của tôi.



Tôi đang suy nghĩ đột nhiên cảm thấy một bàn tay thô ráp nắm lấy tay tôi, tiếp xúc như vậy làm cho tôi phải giật mình ___Từ khi nào đôi tay mịn màng của tiểu thúc đã trở nên thô ráp như vậy?



Tôi vốn tưởng rằng tiểu thúc trong khi ngủ không cẩn thận nên gác tay lên tay tôi, nhưng khi tiểu thúc trở người qua đè lên ngực tôi, tôi mới biết tiểu thúc vẫn chưa ngủ.



“Tiểu Viêm ….”



Đêm khuya tối tăm vắng lặng, giọng của tiểu thúc nghe đặc biệt bi thương.



Tôi không biết hắn muốn làm gì, tôi không hề động đậy.



Không lâu sau, tôi cảm thấy trên ngực ươn ướt nóng hổi, là tiểu thúc đang khóc không thành tiếng.



Tại sao hắn lại khóc? Có gì đáng để hắn khóc chứ?



Không phải tôi đã cho hắn một cuộc sống yên ổn rồi sao? Hơn nữa cuộc sống đó không cần phải dùng thể xác để đổi lấy. Tôi đã tốt với hắn một cách vô điều kiện rồi, hắn nên cười, hắn nên đắc ý hưởng thụ sự si tình của tôi.



Nước mắt của hắn, rốt cục vì cái gì mà rơi?



Hay là hắn có một chút xíu hối hận? Hay có lẽ là thực ra hắn cũng có một chút xíu nào đó thích tôi?



Không biết bao lâu hắn mới ngẩng đầu lên, tay của hắn đưa lên trán tôi, đẩy mái tóc rối nằm trước trán, hắn dùng ngón tay thô ráp sờ lên chỗ vết sẹo khó xem trên trán của tôi.



Thì ra hắn vẫn còn nhớ, vẫn còn nhớ vết tích lưu lại khi chúng tôi cùng bỏ trốn.



Trong chớp nhoáng tôi cảm thấy, năm đó hắn thật sự thích tôi, nhưng vì cuộc sống an ổn nhất thời nên mới ti tiện vứt bỏ tôi.



Tôi nên tha thứ cho hắn không?



Nếu như hôm nay tôi chỉ là một tên ăn mày, hắn có còn bình lặng ở bên tôi không?



Ngày hôm sau khi tôi vừa ra ngoài thì trời đổ mưa to, tận đến buổi tối khi tôi về trời vẫn còn lác đác mưa, không khí rất ẩm, nhiệt độ cũng hạ xuống mấy độ.



Khi tôi vào phòng mình nhìn thấy tiểu thúc hình như là vừa tắm xong vẫn còn đang quấn khăn tắm, tiểu thúc sắc mặt trắng bệch ngồi bên mép giường, vẻ mặt trông rất đau, như đang cố nhịn cái gì đó.



“Sắc mặt không tốt lắm? Không sao chứ?”



Tôi hỏi hắn, hắn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.



“Không có gì thì mau đi thay quần áo đi, hôm nay trời lạnh coi chừng bị cảm đó.”



Nghe vậy hắn cười cười, cố gật đầu. Tiểu thúc hiện giờ đã biết cười rồi, tuy nụ cười hơi gượng gạo, nhưng hắn đã thường xuyên cười với tôi.



Tôi đến trước tủ áo cởi áo vest định thay đồ, nhưng vừa mới cởi áo ngoài đã nghe thấy tiếng kêu thảm sau lưng.



Tôi xoay đầu lại, nhìn thấy tiểu thúc nằm ngã trên sàn tay che lấy đầu gối. Tôi biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi, vội vàng chạy qua.




“Là tiểu thúc của tôi.”



“Chân của ông ấy có trị được không? Anh có tiền như vậy sao không giúp ông ấy trị?”



Câu hỏi của Liêu Na đã nhắc nhở một vấn đề mà lâu nay tôi đã bỏ quên.



Tôi nhìn hắn gian nan lê cái chân nửa tàn phế đi ra khỏi toà nhà công ty, chợt nhớ đến rất nhiều rất nhiều năm trước đây, một đêm mưa to, hắn cũng vì mang đồ cho tôi, mà nửa đêm chạy đến trường đại học tìm tôi. Đêm đó là lần đầu tiên tôi nhận biết được tình cảm mình dành cho hắn, cũng là lần đầu tiên tôi thổ lộ tình cảm của mình.



Tôi yêu hắn, chỉ đơn giản như vậy. Bất luận là trước đây hay hiện tại, đều chưa từng thay đổi.



Sau lần đó tôi chọn một ngày, sớm giao hết công việc cho cấp dưới, sau đó lái xe về nhà đón tiểu thúc.



Khi tôi về đến nhà, nhìn thấy tiểu thúc đang ngồi thơ thẩn một mình bên cây táo mà hắn trồng. Cây táo được hắn cố công bồi đắp đã cao được hơn một mét, cành lá non mềm giống như cảm giác mà hắn mang đến cho tôi.



“Tiểu thúc.”



Nghe thấy tiếng tôi kêu, hắn kinh ngạc quay đầu lại nhìn tôi.



“Tiểu Viêm sao lại đột ngột quay về vậy? Quên đồ gì hả?”



Hắn khẩn trương đứng dậy, lê cái chân định đi, tôi lại nắm lấy cánh tay hắn.



“Không phải, tôi đến đưa thúc đi một nơi.”



“Đi, đi đâu?”



“Thúc theo tôi là được rồi.”



Tôi đỡ hắn chậm rãi đi ra xe, tôi để hắn ngồi vào chỗ trợ lí rồi mới lên xe.



Trên đường hắn lộ vẻ rất khẩn trương, mãi khi đến nơi hắn mới hơi thả lỏng.



“Tại sao lại đưa tôi đến bệnh viện?”



“Không tại sao cả?”



Tôi đưa hắn đến khoa chiếu xạ, Vương Bình làm ở khoa chiếu xạ là bạn cùng phòng thời trung học của tôi, quan hệ rất bền.



Vì là người quen, cho nên kết quả chụp hình của tiểu thúc có rất nhanh. Khi Vương Bình đem bản chụp X quang đặt trên màn hình, tôi vừa nhìn thì đã biết chân trái của tiểu thúc tình hình không được khả quang.



Sắc mặc của Vương Bình tỏ vẻ trầm trọng.



“Cậu rất thông minh, chắc cậu cũng nhìn thấy rồi, chân của thúc ấy ….”



“Như thế nào?”



“Có lẽ là không trị được.



“Sao có thể chứ!”



Vường Bình lấy ngón tay chỉ lên chỗ xương khớp mắt cá khác với người thường của tiểu thúc: “ Cậu xem ở đây, có lẽ đã bị tổn thương từ mười mấy năm trước rồi. Vì khi bị thương không được trị liệu và định hình, khi xương liền lại sẽ trở nên dị dạng. Nhiều năm như vậy duy trì không lo, bây giờ cho dù phẫu thuật nắn lại, có lẽ cũng không thể đi được như người bình thường. Sau này cậu phải chú ý đừng để cho thúc ấy làm những việc phải vận động chân, để tránh phần xương bị thoát vị đâm vào vùng thịt xung quanh. Hơn nữa thúc ấy hiện giờ đã có tuổi rồi, cơ năng sức khoẻ cũng thoái hoá dần, tôi thấy sức khoẻ của thúc ấy không được tốt lắm, tốt nhất cậu phải chú ý hơn, đừng để thúc làm việc cực nhọc nữa.”



“Thật sự ….không trị được sao? ……Bao nhiêu tiền cũng được mà ….”



“Cố Viêm, cậu nên hiểu rõ có những chuyện không phải có tiền là làm được.” Vương Bình lời thâm ý sâu vỗ vỗ vào vai tôi.



Rời khỏi bệnh viện, tôi lái xe chở tiểu thúc đi dạo đủ chỗ.



Ánh đèn lập loè trên đường phố chiếu lên gương mặt không có biểu hiện của tiểu thúc, khiến cho tôi không biết phải làm sao.



“Tiểu thúc, chân của thúc sao lại ….thành như vậy?” Tôi thông qua chiếc kính chiếu hậu, thỉnh thoảng nhìn sang tiểu thúc.



“Có một lần không cẩn thận trượt ngã từ cầu thang, sau đó không đến bệnh viện chữa nên trở thành như vậy.” Hắn nói xong, liền rơi vào cơn trầm lặng nhìn ra ngoài cửa xe.



Thực ra tôi đã đủ tốt với hắn lắm rồi, chân của hắn tàn hay không tàn căn bản không phải là chuyện của tôi, cho dù hắn có cơ thể hoàn hảo, tôi cũng không thể đem hắn ra trước mặt mọi người, nói cho mọi người biết quan hệ của tôi và hắn.



Huống hồ gì có lẽ ngày nào đó, tôi không còn tiền nữa, chắc chắn hắn sẽ lại không chút lưu tình mà bỏ rơi tôi.



Tàn thì tàn đi, có lẽ sự tàn tật của hắn sẽ làm cho hắn khi rời bỏ tôi sẽ không thẳng thắn như trước nữa.



Tôi không ngừng thuyết phục mình, nhưng tôi biết, tôi chỉ ghét người khác dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, ghét người khác cười nhạo hắn là thằng què, ghét nhìn thấy hắn bị người khác làm tổn thương trong vô tình.



Người này là của tôi, vô luận tình yêu của tôi dành cho hắn vẫn còn bị tổn thương, nhưng chỉ có tôi mới có thể làm chủ.