[Tàng Anh Tập Hệ Liệt]– Bộ Thứ 4 - Điểu Ngữ Hoa Hương Hôn Giới Sở
Chương 3 : Ukiyo-e(*) ái dục
Ngày đăng: 22:10 21/04/20
(* Ukiyo-e [浮世绘] nghĩa là “những bức tranh của thế giới nổi” là một loại tranh khắc khắc gỗ của Nhật Bản được ra đời trong khoảng thế kỷ từ 17 đến 20, trong đó mô tả những chủ đề về phong cảnh, những câu chuyện trong lịch sử, về các nhà hát hay các khu vui chơi giải trí.)
–
Lúc Nghiêm Tích tỉnh lại, biết bản thân lại không ở trong nhà mình.
Hắn nghĩ, phỏng chừng lần này đến phiên Vương Thủ Trữ.
Kết quả là khi hắn đứng dậy, trong phòng ngủ lại không có ai.
Hắn mặc quần áo, xác nhận trên dưới mình không có gì bất ổn mới đi ra ngoài.
Thấy Vương Thủ Trữ ngồi trên sô pha trong phòng khách, vẻ mặt ngưng trọng, mà Quan An Viễn đang đứng một bên nhìn Nghiêm Tích, vừa lúc quay đầu đi.
Đây, đây là ý gì?
Nghiêm Tích giống như dã thú có khả năng nhận biết nguy hiểm đang đến gần, hắn thật cẩn thận nói với Vương Thủ Trữ: “Thủ Trữ, hôm qua chắc tôi lại say rượu, cám ơn cậu đã đem tôi về.”
Vương Thủ Trữ rốt cục cũng nhìn hắn một cái, ánh mắt tràn ngập ý tứ lên án, cuối cùng nói: “Ăn cơm trước đã.”
Nghiêm Tích trong ngực mang theo tâm tình lo sợ mà ăn cơm, trong đám bọn hắn Vương Thủ Trữ nấu cơm là tốt nhất, nhưng lần này Nghiêm Tích ăn cơm lại đặc biệt gian khổ.
Quan An Viễn vốn không thích nói chuyện, hắn ta đương nhiên là sẽ không hé răng. Nhưng ngay cả Vương Thủ Trữ cũng không biết làm sao, chỉ biết cắm đầu ăn cơm, còn lại Nghiêm Tích thì đang chột dạ, căn bản không dám có động tĩnh gì.
Ngay cả An Đạt hắn cũng dám đắc tội, nhưng chính là không dám đắc tội với Vương Thủ Trữ giống thỏ con này…….
Vì thế bữa cơm này, Nghiêm Tích chưa ăn xong đã cảm thấy bản thân muốn táo bón.
Cơm nước xong xuôi, Nghiêm Tích chủ động đề nghị rửa chén, nhưng bị Vương Thủ Trữ ngăn lại, cậu phân phó: “Cậu theo tôi đi chơi bóng.”
Sắc mặt Nghiêm Tích nháy mắt trắng bệch.
Đến sân tennis, Vương Thủ Trữ vung vợt chớp nhoáng biến thân, chân Nghiêm Tích đã mềm oặt đi cả, Quan An Viễn vẫn đứng một bên, đeo kính râm trông như FBI, ngoảnh mặt làm thinh.
Kết quả đánh đủ hai tiếng đồng hồ, bóng Vương Thủ Trữ đánh tới hắn căn bản đều không đỡ được, toàn bộ quá trình chỉ có Nghiêm Tích phải đi nhặt bóng. Vất vả lắm có mấy lần Nghiêm Tích đánh qua lưới, nhưng đều là Quan An Viễn chạy đi nhặt bóng cho Vương Thủ Trữ, cho nên Vương Thủ Trữ chưa từng phải di chuyển, mà thắt lưng Nghiêm Tích sắp bị đứt lìa đến nơi rồi.
Vương Thủ Trữ có hai kỹ năng xuất thần nhập hóa, một là làm cơm, hai chính là chơi tennis……..
Cuối cùng Nghiêm Tích lăn quay trên đất, thở phì phò nói: “Ngài đừng giày vò tôi nữa, tôi sai rồi, nhưng tôi thật sự không thể phát sinh tình cảm với Tương Vân Chu được.”
“Vậy cậu cũng không nên trước mặt anh ta làm một kẻ bán hàng second-hand chứ.” Vương Thủ Trữ quả nhiên đã biết, hơn nữa còn tức giận.
“Đem thứ mình không cần đưa cho người khác, cậu vui vẻ lắm sao? Mặc dù cậu cự tuyệt người ta, cũng nên chừa lại cho người ta một chút tôn nghiêm chứ, người ta cũng chẳng phải là nợ tiền cậu.”
Nghiêm Tích tuy rằng tính cách nóng nảy, nhưng hắn cũng biết trong chuyện này là mình làm sai, lúc ấy có chút bị máu nóng xông não.
Nhưng Tương Vân Chu cũng làm hắn tức giận đến á khẩu a, coi như bọn họ huề nhau thôi, hà tất còn phải để Vương Thủ Trữ ra mặt giáo huấn hắn.
“Anh Tương là người tốt, cậu làm như vậy, anh ta còn chủ động đem sự tình ôm lên người, không hề nói với bọn tôi.” Vương Thủ Trữ nhìn vào mắt Quan An Viễn.
Quan An Viễn chỉ gật đầu.
Vương Thủ Trữ trừng mắt nhìn Nghiêm Tích nằm trên mặt đất giả chết, nói: “Nếu không phải hôm qua nhờ người tên là….. Tên gì nhỉ, à, Trương Gia Thành quá chén, đem việc này nói ra, tôi cũng không biết được.”
Nguyên lai là do cái miệng ba hoa kia.
“Tóm lại.” Vương Thủ Trữ tiến lên mấy bước, dùng vợt tennis chỉ vào Nghiêm Tích, khí thế như hồng thủy nói: “Cậu phải đi nhận lỗi với anh Tương, đích thân!”
–
Nghiêm Tích ra khỏi sân bóng, xương cốt dường như đều nát vụn.
Thỏ con khi tức giận thật là đáng sợ.
Thế nhưng bắt hắn đi nhận lỗi với Tương Vân Chu, đùa gì vậy, hắn còn lâu mới đi, đáp ứng Vương Thủ Trữ bất quá chỉ là kế sách tạm thời thôi.
Hắn mà gặp lại Tương Vân Chu không đánh anh ta một trận đã là tốt lắm rồi.
Hắn bị Vương Thủ Trữ lôi đến sân bóng, không có lái xe, hắn cũng cự tuyệt luôn lòng tốt muốn đưa về của Vương Thủ Trữ, hắn còn muốn sống lâu vài năm nữa. Nghiêm Tích xoa bả vai, thật vất vả gọi xe, hắn ngồi trên taxi, nghĩ trước tiên phải giải quyết cơm tối ở đâu.
Cuối cùng hắn vẫn đến trung tâm thương mại thành phố, ở đó ăn xong còn có thể đi shoping, mua vài thứ linh tinh.
Thân là một kẻ cosplay, cũng phải bảo dưỡng và mua quần áo mới.
Hắn xem bảng hướng dẫn trong trung tâm thương mại, tìm nhà hàng mình thích, kết quả bởi vì là cuối tuần, người đông, nhà hàng nào cũng đều phải xếp hàng chờ.
Thật sự là gặp quỷ, Nghiêm Tích nhịn không được mắng, thế nhưng chơi bóng một lúc, xương hông của hắn thật sự đau nhức, chỉ còn cách tìm một cái ghế tựa để ngồi, trước tiên lấy số ngồi đợi vậy.
Đợi cả buổi vẫn còn chưa đến lượt hắn, hắn bắt đầu mất kiên nhẫn đứng lên, đi hỏi nhân viên phục vụ, rốt cuộc khi nào thì mới đến phiên hắn, hắn chỉ đi một mình.
Nhân viên phục vụ có hơi khó xử, bỗng nhiên giống như hạ quyết tâm, nói với Nghiêm Tích: “Cô chờ một chút.” (Tiểu Tích mặc đồ nữ, đương nhiên là “cô” rồi)
Nói xong, hắn đi đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ, hỏi vị khách đang ngồi ở đó: “Xin hỏi ngài còn đang chờ người sao ạ? Ngài đã chờ nhiều tiếng rồi, nhà hàng hiện tại rất đông khách, ngài nếu như không cần dùng cơm, có thể nhường chỗ ngồi cho vị khách khác được không ạ?”
Ai vậy, ai mà mấy tiếng rồi cũng chưa gọi món vậy, quả thực là chiếm nhà xí không thải mà. Nghiêm Tích oán giận, lúc nhìn qua vị khách ngồi gần cửa sổ kia, hắn ngây ngẩn cả người.
Quai hàm tinh xảo cùng đôi mắt hẹp dài mà ôn nhuận, đây không phải là mỹ nhân lần trước khi ăn cơm cùng Tương Vân Chu được thoáng nhìn kinh hồng(*) sao?
(* Kinh hồng [惊鸿] chỉ những người có bộ dạng đẹp đẽ)
Mỹ nhân nghe nhân viên phục vụ nói vậy dường như có chút mất mát, trong ánh mắt hiện lên một thoáng ưu sầu, nhưng giây tiếp theo khi y nâng mắt lên, lại quay về cảm giác thanh lãnh xa cách như ban đầu.
Y nhìn vào đồng hồ, mỉm cười với nhân viên phục vụ: “Ngượng ngùng, tôi đi ngay đây.”
Y đứng lên, khi đi ngang qua Nghiêm Tích, liếc mắt nhìn Nghiêm Tích một cái, Nghiêm Tích hai mắt mở to, cũng đang nhìn y.
Đột nhiên y giơ tay ra, đưa cho Nghiêm Tích cái gì đó trong nắm tay.
“Khiến cô phải đợi lâu rồi.” Mỹ nhân cười nói, “Tặng cô, coi như là quà xin lỗi.”
Nghiêm Tích còn đang đắm chìm trong vẻ đẹp của y, cúi đầu nhìn thấy trong lòng bàn tay y là một hộp nhỏ tinh xảo, không phản ứng được đến cùng là cái gì đang diễn ra nữa.
Mỹ nhân cười cười, rồi đi ngay, Nghiêm Tích lúc này mới phục hồi lại tinh thần, giống như Trương Gia Thành ngày hôm qua, túm lấy quần áo y, vội vàng nói: “Có thể để lại phương thức liên lạc được không?”
Anh chàng đẹp trai có chút kinh ngạc, sau đó ánh mắt cong cong lên, lắc đầu, không nói gì nữa.
Nghiêm Tích ngượng ngùng buông y ra, y lại cười cười, rồi một mình rời đi.
Nghiêm Tích ngơ ngác nhìn theo hướng y đi, thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Nghiêm Tích hồn vía lên mây ăn uống xong, không còn hứng thú đi dạo, trực tiếp đến quán bar. Hắn vào trong văn phòng, mới lấy quà tặng tinh xảo kia ra.
Hắn cẩn cẩn dực dực gỡ lớp giấy bên ngoài ra, mở nắp hộp, nằm trong hộp là một chiếc ghim cravat.
Chắc là được mạ vàng, trên mặt có đính một viên kim cương, có vẻ giản dị trang nhã, nhưng chính là hàng thật giá thật, cho nên tràn đầy ánh sáng lấp lánh, vô cùng xinh đẹp.
Nghiêm Tích có chút đăm chiêu ngắm nghía, vừa nhìn là biết chiếc ghim cravat này có giá trị xa xỉ, bắt đầu suy đoán trong này hẳn phải ẩn giấu một câu chuyện.
Hắn lại nghĩ, một người tuyệt vời như vậy, lại một mình ngồi một mình bên cửa sổ, cầm trong tay lễ vật tinh mỹ, chờ đợi một kẻ lỡ hẹn, đáng thương biết bao nhiêu.
Là ai lại có thể đáng giận như vậy, nỡ cho người ta leo cây.
Nghiêm Tích nhịn không được vì anh chàng đẹp trai kia mà cảm thấy bất bình, nếu là hắn, tuyệt đối sẽ không để cho mỹ nhân phải chờ đợi.
Nghiêm Tích nhớ đến việc mình bị cự tuyệt bắt chuyện, than ngắn thở dài mãi không thôi.
Cứ như vậy một lúc, suy tư trong đầu Nghiêm Tích vòng vo tam quốc một hồi, sau cùng chỉ có thể tiếc hận.
Tiếc cho mỹ nhân, cũng là tiếc cho mình.
Buổi tối, Nghiêm Tích nhịn không nổi phải đem tâm tình của mình khoe ra, đưa chiếc ghim cravat cho quản lí xem, hỏi hắn: “Thấy đẹp không?”
Quản lí nhìn kỹ, gật đầu: “Đẹp.” Sau đó lại hồ nghi nói, “Nhưng cậu cũng đâu có dùng được a, chủ quán.”
Nghiêm Tích bình thường đa phần chỉ mặc váy, đồ nam rất ít, càng đừng nói đến mang cravat.
Nghiêm Tích lấy lại ghim cravat, đắc ý nói: “Tôi tự có cách.”
Qua vài ngày, hắn lại chạy đến trước mặt quản lí khoe: “Anh xem.”
Hắn ý bảo quản lí nhìn trước ngực hắn, chỉ thấy trên y phục có thêm một chiếc ghim cài áo, hai thanh kim loại mảnh sắc vàng giao nhau tạo thành hình cây kéo, trong đó có thanh phía đuôi còn đính một viên kim cương nhỏ.
“A, là chiếc ghim cravat kia a.” Quản lí bừng tỉnh đại ngộ, “Rất đẹp đó.”
Nghiêm Tích hài lòng gật đầu: “Tái chế đồ bỏ.”
Không có lễ vật nào là đáng bị vứt đi, một khi tới tay hắn, hắn sẽ sửa lại thành thứ tốt, biến thành thứ thích hợp với mình, lại trở nên đáng quý.
–
Cuộc sống của Nghiêm Tích vẫn trước sau như một, cho dù ngày đó bị anh chàng đẹp trai cự tuyệt, cũng không hề tổn hại đến tâm tình của hắn, ngoại trừ việc Vương Thủ Trữ suốt ngày đến giục hắn đi nhận lỗi với Tương Vân Chu.
Tương Vân Chu người này thật sự đúng là âm hồn bất tán, dù cho người thật không lượn lờ trước mặt hắn, thì tên cũng bị những người bên cạnh nhắc tới nhắc lui.
Nghiêm Tích trốn Vương Thủ Trữ như chuột trốn mèo, hắn muốn áp dụng chính sách câu giờ, tốt nhất là câu đến không còn gì nữa.
Từ ngày đó trở đi, Trương Gia Thành không đến quán nữa, Nghiêm Tích ngẫm nghĩ, gọi điện thoại cho anh ta, trong điện thoại anh ta rất sung sướng mà nói rằng anh ta đang theo đuổi tình yêu đích thực của đời mình.
Nghiêm Tích một trận buồn nôn, nhưng cũng vì anh ta mà vui mừng, tiện nói luôn vì sao cùng một phương pháp tiếp cận, hắn thất bại, mà Trương Gia Thành lại thành công.
Sau cùng chỉ đành quy kết rằng thằng ngốc tự có cái phúc của thằng ngốc.
Kết quả là vài ngày sau, Trương Gia Thành dẫn vị giáo viên nhân dân kia đến quán bar. Nghiêm Tích không khỏi có suy nghĩ nhìn người không thể nhìn tướng mạo, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, Trương Gia Thành đã đem trai thẳng bẻ cong.
Trương Gia Thành vô cùng trang nghiêm cảm tạ Nghiêm Tích, Nghiêm Tích cảm thấy thật sự là “thụ chi hữu quý” (không xứng đáng), hắn rõ rành rành là cái gì cũng chưa làm mà.
“Bất luận thế nào, cậu cũng chính là người làm mai cho chúng tôi.” Trương Gia Thành cùng vị giáo viên kia nhìn nhau cười, vẻ mặt hạnh phúc.
Nghiêm Tích bị chữ “người làm mai” này kích đến toàn thân lạnh cóng.
Rốt cuộc sau khi Trương Gia Thành đi rồi, lập tức có người đến tìm Nghiêm Tích nói chuyện.
“Chủ quán, anh có còn quen biết người nào khác không? Giới thiệu cho tôi một người đi.”
Nghiêm Tích nháy mắt đầu như to ra, thật sự có người biến nơi này thành công ty mai mối.
Hắn vừa ngẩng đầu lên thì thấy, cư nhiên lại là khách quen, Nghiêm Tích không khỏi muốn chửi thề: “Cậu cũng đừng mẹ nó tăng thêm phiền phức cho tôi.”
Vị khách đến tăng thêm phiền phức kia được mọi người gọi là Andy, Nghiêm Tích cũng chẳng muốn nhớ đến tên cậu ta làm gì, nhưng cũng hết cách. Cậu ta uống rượu ở quán bar này cũng được một quãng thời gian dài lắm, lúc Nghiêm Tích còn chưa trở thành chủ quán thì đã biết cậu ta rồi.
Andy không hài lòng nói: “Tôi có làm phiền gì đâu, tôi cũng thật lòng muốn tìm một người tâm đầu ý hợp hảo hảo sống qua ngày mà.”
Nghiêm Tích nhìn cậu ta, tại sao gần đây mọi người đều muốn rẽ vào con đường hoàn lương hết vậy?
Nghiêm Tích bất đắc dĩ nói: “Vậy cậu tìm tôi thì có ích lợi gì? Tôi cũng không phải là bà mai!”
Andy cười cười: “Tôi thấy anh vừa rồi làm bà mai rất tốt mà, chúng ta thân quen như vậy, anh cũng nên giúp tôi thăm dò một chút chứ.”
Andy cười hì hì, để lại phương thức liên lạc của mình cho Nghiêm Tích, “Anh xem nếu có người đàn ông nào tốt lại đáng tin cậy thì giúp tôi giới thiệu một chút là được.”
Nghiêm Tích thật sự phải chịu thua luôn, hắn nhận lấy phương thức liên lạc của Andy, nói: “Tôi không bảo đảm cái gì đâu đó.”
“Sự là do người, nhưng duyên phận lại do trời định, tôi hiểu mà.” Andy vẫn giữ nguyên tươi cười.
Nghiêm Tích tức khắc liền vứt chuyện này ra sau đầu.
Kết quả hai ngày sau, lại có người đến tìm hắn, người nọ cũng cười nói: “Chủ quán, nghe nói cậu chuyển thành công ty mai mối rồi à, giúp tôi giới thiệu một người có được không?”
Nghiêm Tích ngửa đầu, nhìn người nọ ba giây, lặng lẽ lục lấy phương thức liên lạc của Andy đưa cho hắn.
Vị khách kia gượng cười cũng không nổi, nói: “Tôi chỉ định thử chút vận khí thôi, không nghĩ tới cậu thật sự đổi nghề làm bà mai đấy.”
Nhưng hắn ta vẫn nhận lấy phương thức liên lạc.
Nếu nói là Andy thì Nghiêm Tích còn biết được chút ít, chứ vị khách trước mắt này Nghiêm Tích căn bản không biết mô tê gì, Nghiêm Tích tiện tay đem Andy giao cho người khác, chỉ là nghĩ hai người đều tìm đến hắn muốn giới thiệu, dứt khoát ghép thành một đôi luôn đi, thật tình là không nghĩ được nhiều.
Tục ngữ có câu vô tâm trồng liễu liễu lại lớn nhanh, qua vài ngày, Andy đến Điểu ngữ hoa hương uống rượu, tìm Nghiêm Tích, vẻ mặt tràn đầy xuân sắc.
“Chủ quán, thật sự rất cám ơn anh.” Andy chân thành nói với Nghiêm Tích, “Người mà anh giúp tôi giới thiệu lần trước rất được.”
Nghiêm Tích đang uống rượu, lập tức phun ngược trở ra.
Hắn chùi chùi miệng, này thật đúng là rất mẹ nó khéo, hắn ho khan một chút, nói: “Kể chi tiết xem.”
Andy vui vẻ nói: “Ngày đó hắn gọi điện thoại cho tôi, nói là do anh giới thiệu, sau đó bọn tôi gặp nhau, cả hai đều cảm thấy nói chuyện rất tốt.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó chúng tôi liền lên giường.”
Nghiêm Tích chửi thầm, fuck, may mắn ông đây không có đang uống rượu, nếu không lại phải phun ngược trở ra rồi.
Andy thấy biểu tình của Nghiêm Tích như vậy, cũng do dự một chút, nét hạnh phúc trên mặt nhạt đi, hỏi Nghiêm Tích: “Có phải nhanh quá hay không?”
Nghiêm Tích tự rót rượu cho mình, nói: “Cũng tàm tạm, vốn tôi còn đang nghĩ rằng cậu sẽ tìm hiểu thêm, dù sao thì đây cũng coi như là xem mắt, không phải chơi bời như trong quán bar.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng lúc ấy cảm thấy hài lòng quá, bất tri bất giác đã đi thuê phòng rồi.” Gương mặt Andy vậy mà lại ửng đỏ, là khách quen của một quán bar hỗn tạp, cư nhiên còn có thời điểm ngây thơ như vậy.
“Vậy cảm giác trên giường thế nào?” Nghiêm Tích đột nhiên hỏi.
Andy “hắc hắc” cười hai tiếng, gãi gãi mặt, nói: “Rất tốt.”
Nghiêm Tích rốt cục nhịn không được: “Fuck, cậu đến để khoe khoang đấy à.”
Nghiêm Tích vốn cho rằng chuyện này đến đây là xong rồi, nếu hai người thật sự hòa hợp thì cứ vậy mà ở bên nhau cũng tốt. Thế nhưng Andy lại đến đây tìm hắn.
Lần này tuy rằng cậu ta vẫn tươi cười, nhưng vẻ mặt còn có thêm nét nghi hoặc nhàn nhạt.
“Chủ quán……” Cậu ta một bộ dáng muốn nói lại thôi.
Nghiêm Tích sửng sốt một chút, hỏi: “Cậu sao vậy? Chia tay với người kia rồi à?” Hắn đã nói rồi, lần đầu tiên gặp mặt liền lên giường, làm sao kéo dài được, quả thực giống tình một đêm hơn.
Andy lắc đầu: “Không phải, bọn tôi vẫn còn gặp nhau.”
“Vậy sao lại có bộ dạng ủ rũ thế kia?”
“Bọn tôi gặp nhau một tuần hai ba lần, vừa thấy mặt là đi thuê phòng liền……” Andy hơi có chút mất mát, “Lần nào cũng là ở trong khách sạn, giống như chỉ đơn giản là x thôi vậy.”
Nghiêm Tích cuối cùng cũng hiểu.
Andy đến tìm hắn, vốn là muốn tìm một người yêu cùng nhau sinh sống, thế nhưng hiện tại ở cùng người kia mỗi khi thấy mặt liền quan hệ, không hề đề cập đến vấn đề khác, chẳng khác nào một người bạn tình cố định, nói gì đến việc tương thân tương ái.
“Nếu là vậy, cậu đi mà nói chuyện với hắn a, nói với tôi cũng vô dụng.” Nghiêm Tích trực tiếp nói rõ ràng.
Andy nghe Nghiêm Tích nói vậy, cũng có chút ngượng ngùng, cậu ta bảo: “Đương nhiên là như vậy, tôi lần nào cũng tự nhủ lần sau gặp hắn nhất định phải nói chuyện rõ ràng, nhưng sau khi gặp nhau cũng không biết làm sao, liền trực tiếp lăn luôn lên giường….. Lúc làm xong thì trời đã khuya, mệt đến nỗi không nói được nữa.”
“…..” Nghiêm Tích giương giọng hỏi, “Các người quan hệ đến mức độ này sao? Cả một câu cũng không có cơ hội nói?”
“Bởi vì rất thoải mái……” Andy đỏ mặt nói, “Tôi chưa từng gặp được người nào có cơ thể thích hợp như vậy.”
Nghiêm Tích không nói gì, hắn ngẫm nghĩ, đưa ra một chủ ý: “Vậy lần sau có gặp nhau, cậu mời hắn đến nhà cậu đi, đừng đến khách sạn, xem thế nào.”
Ánh mắt Andy sáng lên, “A! Như vậy thì quá tốt! Tôi có thể chuẩn bị bữa tối!” Cậu ta vui mừng nắm lấy tay Nghiêm Tích, lắc lắc, “Cám ơn anh, chủ quán, như vậy chúng tôi càng có thể hiểu rõ thêm về đối phương rồi.”
Nghiêm Tích nhìn vào gương mặt toả sáng rạng ngời của Andy, thầm nghĩ cậu ta quả nhiên là thật lòng thích người đàn ông kia, nếu không đã chẳng muốn cùng hắn ta phát triển tình cảm vượt qua giới hạn cơ thể.
–
Nghiêm Tích cảm thấy bản thân biến thành một bà mối, từ sau chuyện của Trương Gia Thành, hơn nữa còn có Andy đem chuyện của hắn đi rêu rao, càng ngày càng nhiều người để lại phương thức liên lạc cho hắn, muốn Nghiêm Tích giới thiệu đối tượng.
Nghiêm Tích chịu không thấu đống phiền phức này, tuy việc làm ăn của quán bar ngày càng tốt đẹp, nhưng hắn cũng không thể nâng ly chuyển thành một cái công ty mai mối a! Hơn nữa cho dù hắn có khả năng mai mối trời cho, cũng không thể trụy lạc trong đó a! Người nào cũng đều tìm hắn, hắn chịu không nổi.
Vì thế hắn suy tính biện pháp, cho làm thật nhiều danh thiếp, mặt trên đề danh tính, tuổi tác, nghề nghiệp, cộng thêm cả mục muốn tìm 0 hay 1, rồi kết bằng đề mục “Dạng người hy vọng được kết duyên”.
Thế nhưng hắn lại không muốn thừa nhận mình bị Tương Vân Chu nói trúng.
Mấy ngày đầu, hắn còn giận Tương Vân Chu, nhưng sau khi hắn nằm mơ vài lần, hắn căn bản không dám tức giận nữa.
Trong mơ liên tục lặp đi lặp lại cảnh tượng hắn và Tương Vân Chu ở trên giường dây dưa vào buổi tối ngày hôm đó.
Đủ loại tư thế, đủ loại khung cảnh.
Kỳ thật hắn say rượu, căn bản không có khả năng nhớ rõ đến từng chi tiết như vậy, thế nhưng ở trong mơ, bàn tay vuốt ve da thịt mình, còn có thứ cắm vào trong cơ thể mình đều nóng bỏng chân thật như thực.
Bản thân Nghiêm Tích cũng không rõ cảnh tượng trong mơ này là hồi ức của ngày đó, hay chỉ là do tự trí não của mình bổ sung thêm.
Nếu là do trí não tự bổ sung thì quá đáng sợ, bởi vì đối tượng đều là Tương Vân Chu.
Điều này tượng trưng cho việc Tương Vân Chu là đối tượng ảo tưởng của Nghiêm Tích.
Thật sự quá kinh khủng, Nghiêm Tích tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Đến thứ sáu, là thời gian bạn bè tụ hội, Vương Cẩm Trình không dám tin nói với mọi người: “Nghiêm Tích cư nhiên chạy tới trường tôi nghe giảng, các cậu biết bài giảng là gì không?”
Những người khác đối với bộ dáng ngạc nhiên của hắn đều không có hứng thú gì, chỉ có Tạ Khánh chịu hưởng ứng theo Vương Cẩm Trình, hắn lộ ra vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên hỏi: “Bài giảng gì?”
“Tâm lý tình dục.”
Mọi người nghe xong đều trầm mặc.
Qua hồi lâu, Dương Giản nói: “Cậu ta là đi giảng cho người khác nghe sao?”
“Không, cậu ta là đi nghe.” Vương Cẩm Trình nghiêm túc nói.
Dương Giản lau đi vệt rượu bên khóe miệng, nói: “Tôi còn nghĩ lấy kinh nghiệm ở phương diện này của hắn mà nói, có thể đạt tới trình độ tiến sĩ tình dục học luôn rồi.”
Vương Cẩm Trình lắc đầu: “Đại khái chắc là học, học nữa, học mãi.”
“Cậu ta gần đây không có đối tượng nào sao?” An Đạt thản nhiên hỏi.
Tất cả mọi người lắc đầu.
“Nghe nói không có.” Dương Giản nói.
“A, cũng không biết cậu ta có đi nhận lỗi với anh Tương hay chưa.” Vương Thủ Trữ khổ não nói.
“Lại nói, tôi còn chưa được gặp quý ngài Tương trong truyền thuyết đâu.” Tạ Khánh nói.
“Tôi đã thấy.” Dương Giản cười nói.
“A?” Vương Cẩm Trình sáp lại, “Thế nào?”
Dương Giản cười mà không nói.
“Bày đặt huyền bí.” Tạ Khánh khinh thường nói.
Vương Thủ Trữ nghe xong có chút ủ rũ: “Tôi cảm thấy anh Tương và Nghiêm Tích rất xứng đôi a, đáng tiếc cậu ấy lại không thích.”
Đúng lúc này, Nghiêm Tích vừa đi thăm hỏi khách hàng xong, đang đi đến chỗ đám bạn của mình.
Vương Thủ Trữ chặn ngang kéo hắn lại, hỏi: “Cậu có nhận lỗi với anh Tương chưa?”
Nghiêm Tích hiện tại sợ nhất phải nghe thấy hai chữ “anh Tương”.
Vì thế hắn kêu một tiếng thảm thiết, lập tức xoay người bỏ chạy.
–
Nghiêm Tích nằm sấp trên giường, cắn gối, người sau lưng nắm lấy bắp đùi hắn, mười ngón tay khảm sâu vào da thịt, vừa xoa nắn vừa sờ soạng. Phía sau bị thứ gì đó nóng cháy mạnh mẽ tiến nhập, Nghiêm Tích kinh hãi thở gấp, vô thức co rút, hắn nghe thấy người đằng sau kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó sau đó trả thù bằng cách rút thứ trong cơ thể Nghiêm Tích ra, lại lần nữa hung hăng đâm thẳng vào, đâm đúng vào nơi chết người, Nghiêm Tích rên rỉ vùi mặt vào gối, người kia lại dùng tay ôm lấy bờ vai hắn, lôi hắn ra khỏi mặt giường, khiến cho cơ thể hắn buông theo nhịp điệu ra vào mà lay động, khiến cho thanh âm của hắn toàn bộ đều phơi bày trong không gian
Nghiêm Tích nghe thấy tiếng thân thể va chạm, cảm giác được thứ bên trong cơ thể mình lại lớn thêm nữa, khoái ý giống như tia lửa, hắn nhịn không được đưa tay xuống tự chạm vào mình, lại bị người kia trở tay ngăn cản.
Người kia cầm tay hắn, đỡ lấy thắt lưng hắn, quay người hắn lại, mười ngón tay cùng hắn giao hòa, dùng bắp đùi nâng thân dưới của hắn lên, liều mạng chơi đùa hắn.
Nghiêm Tích bị chơi đến váng đầu hoa mắt, hắn thật vất vả mới mở được đôi mắt mờ sương, đối diện với gương mặt của người kia.
Fuck you…..
Nghiêm Tích mạnh mẽ bật dậy khỏi giường, ngẩn người vài phút, sau đó lặng lẽ xuống giường, cởi quần, trực tiếp ném vào thùng rác.
Thân thể hắn trần trụi, ngồi trên sô pha, vẫn còn ngơ ngác, nhìn nhìn điện thoại, bấm một dãy số.
“A lô….. Vương Cẩm Trình.” Sau khi điện thoại thông, Nghiêm Tích dùng thứ âm thanh đờ đẫn nói.
“Tôi là Dương Giản.” Bên kia ngắn gọn nhưng không mang theo không kiên nhẫn trả lời.
“A, tôi tìm Vương Cẩm Trình.”
“Vương Cẩm Trình bị tôi cột trên giường, có vấn đề gì tôi sẽ thay hắn giải đáp.” Dương Giản nói, Nghiêm Tích mơ hồ còn nghe thấy từ trong điện thoại truyền đến tiếng thở dốc của người nào đó.
“A, cậu giúp tôi hỏi hắn một chút, ở trường của hắn có buổi giảng về hạ cổ nguyền rủa linh tinh gì đó không, cái loại cổ mà sẽ làm người đang trong mộng nhớ mãi không quên ấy.”
“Hắn nói không có.” Dương Giản thần tốc trả lời cho có lệ, sau đó lập tức ngắt máy.
Nghiêm Tích nhìn cái điện thoại.
Mọi người đều đang làm tình.
Chỉ có hắn ở đây ban đêm khó nhịn bởi vì mộng xuân mà xuất tinh trong mơ, hơn nữa đối tượng ảo tưởng của hắn lại là người hắn ghét nhất nữa chứ.
Nhất định là sai lầm!
–
Nghiêm Tích mất hồn mất vía ngồi trong Điểu ngữ hoa hương, tất cả mọi người đều nhìn ra hắn không bình thường.
Quản lí cả gan xung phong đi đầu, cẩn cẩn dực dực hỏi hắn: “Chủ quán, cậu làm sao vậy?”
Nghiêm Tích nhìn thẳng về phía trước, tròng mắt cũng không thèm chuyển động mà nói: “Anh nói phải làm sao mới có thể giải quyết tính dục?”
“….” Quản lí nghẹn nửa ngày, mới từ kẽ răng rỉ ra một chữ, “Làm.”
“Không được.” Nghiêm Tích lập tức bác bỏ, nghĩa là bảo hắn hiện tại phải đi tìm Tương Vân Chu, sau đó hô to, tôi muốn lên giường với anh hay sao?
“Ách.” Quản lí nghĩ nghĩ, vậy thì đành dựa vào người anh em tay phải thôi.
Nghiêm Tích lắc đầu, nhiều quá hại thân.
“Vậy chỉ còn cách khám phá hồng trần đi xuất gia.” Quản lí thương hại nói.
Không nghĩ tới Nghiêm Tích còn gật đầu: “Tôi thấy được đó.”
“Đừng a, đại sư, chúng tôi còn chờ cậu phát tiền lương nữa đó.”
Ngay tại thời điểm Nghiêm Tích và quản lí câu có câu không nói chuyện phiếm, đột nhiên có người đến tìm hắn.
Nghiêm Tích vừa thấy, đây không phải là đối tượng cũ của Andy sao?
Trong mắt hắn ta tràn đầy lo lắng cùng mỏi mệt.
Nghiêm Tích nhìn hắn, nói: “Sao hả? Cặn bã công ăn năn hối lỗi rồi? Trong tiểu thuyết đều viết như vậy.”
Người nọ không để ý đến những lời chế nhạo của Nghiêm Tích, nói thẳng vào mục đích đến đây của mình: “Chủ quán, tôi không tìm thấy Andy, cậu ấy đồi số điện thoại rồi, cậu có thể giúp tôi tìm cậu ấy được không?”
“Anh cùng cậu ấy lên giường nhiều như vậy, quan hệ của anh với cậu ấy rõ ràng so với tôi thân mật hơn, anh không tìm thấy cậu ấy, ngược lại tới tìm tôi, cái này không phải là đầu đuôi đảo ngược sao?”
“Tôi biết chủ quán cậu là vì Andy cảm thấy bất bình, nhưng tôi lần này là thật sự thông suốt rồi. Đợi đến lúc tôi muốn tìm cậu ấy, mới phát hiện ngoại trừ số điện thoại di động, tôi hoàn toàn không biết gì về cậu ấy cả. Tuy biết nghề nghiệp của cậu ấy, lại không biết cụ thể là làm ở công ty nào. Tuy rằng cậu ấy từng mời tôi đến nhà, nhưng ngay cả nhà cậu ấy ở đâu tôi cũng không biết.”
Nghiêm Tích chống cằm, nghe người nọ kể lể hắn lo lắng thế nào, đau lòng ra sao, vẻ mặt hắn mệt mỏi, hốc mắt đen xì, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.
Nghiêm Tích mặc dù cá tính có hơi cẩu thả, nhưng hắn biết đó là biểu hiện của tình yêu.
Mọi người lúc rơi vào tình yêu, trên người toàn bộ sẽ thay đổi, mà mặc kệ thay đổi cái gì, đều sẽ tỏa ra một loại hương vị, loại hương vị này có tên là hy vọng. (ọe~ Tiểu Tích mắc ói quá)
Nghiêm Tích nheo mắt hỏi hắn: “Anh hiện tại đã thông suốt rồi sao? Vậy anh rốt cuộc là yêu thân thể Andy hay là yêu con người cậu ấy?”
Người nọ thẳng người, nói: “Tôi yêu cả.”
Người gì mà tham lam dữ vậy.
Lời nói của Tương Vân Chu lại xông vào não Nghiêm Tích.
“Hắn chỉ là chưa nhận ra bản thân cũng yêu đối phương mà thôi, hắn chẳng qua là không thấu suốt được, cần có người chỉ điểm một chút, cậu nếu thật sự muốn tốt cho bọn họ, cậu hẳn là nên cổ vũ bạn cậu cùng nhau tháo gỡ khúc mắc, chứ không phải châm ngòi thổi gió như vậy.”
Nghiêm Tích lần này tâm phục khẩu phục, bởi vì hắn quả thật hối hận, đặc biệt là hiện tại nhìn thấy bộ dáng của người đàn ông trước mắt vừa cấp thiết lo lắng lại vừa tham lam, cảm thấy nếu ngày đó hắn có thể sắp xếp tốt hơn thì mọi việc đã ổn rồi.
Nếu như vậy, nói không chừng ngày đó sẽ là một cái happy ending, Andy cũng sẽ không thương tâm rời đi.
Nhưng một khi rơi vào tình yêu có người nào lại không tham lam đây?
Tựa như chẳng phải giống Andy lúc đó sao, đạt được thân thể của đối phương rồi đồng thời cũng khát vọng tình yêu của đối phương.
Người nọ vẫn còn đang cầu xin Nghiêm Tích, Nghiêm Tích đột nhiên cắt ngang lời hắn, nói: “Mặc dù tôi cũng không có địa chỉ cụ thể của cậu ấy, nhưng tôi sẽ tìm được, đừng để sau đó lại đánh mất cậu ấy là được rồi.”
Ánh mắt người nọ sáng rực lên, hắn rốt cục cũng nở ra nụ cười chân thành.
Nghiêm Tích cảm thấy như thế này thật sự quá tiện nghi cho hắn, liền nói: “Nhưng lần này gặp cậu ấy, không được lại lên giường liền đâu đấy.”
Người nọ lộ ra biểu tình khó xử: “A? Chúng ta vất vả lắm mới lưỡng tình tương duyệt.”
Nghiêm Tích một bộ bí hiểm: “Cho nên phải trước tiên là đàm tình sau đó lại tái x.”
Nghiêm Tích đáp ứng hôm sau sẽ lập tức liên hệ với người nọ, nói cho hắn biết Andy đang ở nơi nào, người nọ mặc dù vẫn còn bất an, nhưng vẫn phải quay về.
Nghiêm Tích tự có biện pháp của mình, hắn do dự một chút, chỉ đưa địa chỉ công ty Andy, còn địa chỉ nhà thì giữ lại.
Sau khi hoàn thành chuyện này, Nghiêm Tích lại càng thêm trống rỗng.
Hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem thân thể cùng tình cảm đến tột cùng là có quan hệ gì với nhau.
Vì sao rõ ràng tư tưởng là ngược lại, mà thân thể lại có thể phù hợp đến như vậy.
Quản lí thấy Nghiêm Tích lại ngẩn người, biết ngay hắn khẳng định có tâm sự. Cả ngày đều rất tốt, nhưng chủ quán ngày nào cũng ngồi trên quầy bar ngẩn người, đừng nói là hắn, những người khác đều rất tò mò.
Quản lí lại đảm đương nhiệm vụ đi tìm hiểu, hỏi Nghiêm Tích: “Chủ quán, cậu rốt cuộc là bị sao vậy?”
Nghiêm Tích vẻ mặt thâm trầm: “Tôi ham muốn không được thỏa mãn.”
“…..”
Quản lí vừa pha rượu cho khách, vừa nói: “Mặc kệ trong lòng cậu đang nghĩ đến ai, có thể khiến cho cậu nhớ mãi không quên như thế, kỳ thật cậu đã thua rồi, chủ quán.”
Nghiêm Tích sửng sốt, sau đó chửi một câu “Fuck”, rồi đứng lên, đi ra khỏi Điểu ngữ hoa hương.
Hắn cần hít thở không khí.
Có lẽ hắn không nên quá chấp nhất mộng cảnh, mà nên tại hiện thực tìm một người đàn ông có thể cùng nhau đi đến cùng.
Thế nhưng hắn vẫn như cũ có điểm bực bội, hắn đi trên con đường bar đêm náo nhiệt, nhìn quanh bốn phía, đột nhiên túm lấy một tên vừa đi ngang qua người hắn.
“Có thuốc lá không?” Hắn lạnh lùng hỏi người qua đường còn đang kinh ngạc kia, sau đó cầm lấy điếu thuốc, lại sai bảo người ta châm lửa cho hắn.
Không ai có thể cự tuyệt bộ dáng cao ngạo của hắn, thuốc châm lên, hắn hít một hơi, rồi nhả khói thuốc ra, phun lên mặt người vừa châm lửa cho hắn. (== em ơi là em)
Hắn vừa hút thuốc vừa bước về phía trước, bất tri bất giác đi đến nơi lần trước cùng Tương Vân Chu cãi nhau.
Khi đó, hắn muốn giới thiệu Trương Gia Thành cho Tương Vân Chu, đó là lần đầu tiên Tương Vân Chu xé rách lớp ngụy trang trầm ổn của anh ta.
Ngay từ đầu, Tương Vân Chu sẽ không cãi nhau với hắn.
Nhưng từ lần đó trở đi, Tương Vân Chu đã biết dùng lời nói để chặn họng hắn.
Nghiêm Tích kẹp điếu thuốc, hơi có hơi không hít vào, đến tận khi hắn nghe thấy có tiếng bước chân.
Nơi này rất vắng vẻ, theo lý mà nói thì sẽ không có người đến.
Nghiêm Tích quay đầu lại, liền nhìn thấy người mà hắn còn đang nghĩ tới.
Nghiêm Tích chớp chớp mắt, nghĩ thầm chính mình có phải còn đang nằm mơ hay không.
Tương Vân Chu đi đến trước mặt hắn, vẫn là một bộ dáng thấy biến không hãi như vậy, thản nhiên nói: “Tôi đến quán bar, nhưng quản lí của cậu nói cậu đã ra ngoài tản bộ, tôi đã nghĩ có khi cậu sẽ tới nơi này.”
Nghiêm Tích một tay kẹp điếu thuốc, một tay ôm lấy thắt lưng, đối mặt với Tương Vân Chu hiếm khi không lập tức mở miệng châm chọc anh, mà lại im lặng nghe anh nói.
Tương Vân Chu thấy Nghiêm Tích không có ý định tiếp lời, trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút xấu hổ.
Hai người cứ đứng yên như vậy.
Một lát sau, Tương Vân Chu nhìn thấy điếu thuốc trong tay hắn, nói: “Nghĩ không ra cậu cũng hút thuốc.”
“Lúc tâm phiền thì hít hít một ít.” Có lẽ là bởi vì khói thuốc, thanh âm của Nghiêm Tích có điểm khàn khàn.
Tương Vân Chu không được tự nhiên gật đầu, một lát sau mới nói: “Vốn tôi cảm thấy cậu lại lần nữa khiến tôi khó chịu, tôi không nên đến tìm cậu nữa —”
Anh tạm dừng một chút, nhưng Nghiêm Tích đã biết anh muốn nói gì.
Xuất phát từ tính thận trọng trước sau như một, Tương Vân Chu đem nửa câu sau nuốt xuống, Nghiêm Tích cũng nở một nụ cười thắng lợi.
Nếu nói hấp dẫn từ thân thể khiến Nghiêm Tích hàng đêm mộng xuân, như vậy thì loại hấp dẫn này nhất định không phải là đơn phương rồi.
Hóa ra không chỉ có mình hắn lo lắng không ngừng cho mối quan hệ của bọn họ.
Hai người lẽ ra nên mỗi người đi một ngả, lại bởi vì một đêm trường mà lần nữa dây dưa cùng nhau.
Chỉ có thể nói là quá mức thô tục không phải sao?
Nhưng hai người vẫn còn nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
“Nhưng anh hẳn là biết thái độ của tôi đối với anh thế nào.” Nghiêm Tích nói, “Mặc dù chúng ta đã có một đêm tuyệt với, nhưng tôi chỉ có thể nói thật có lỗi.”
Tương Vân Chu đối với lần cự tuyệt này rất bình tĩnh ôn hòa, chỉ gật đầu với Nghiêm Tích, sau đó liền xoay người rời đi.
Nghiêm Tích nhìn theo bóng lưng anh.
Thỏa mãn nhục dục rất khoái nhạc, nhưng nếu nói đến tình yêu, mọi người đều sẽ khó tránh khỏi phải rơi nước mắt.
Giống như Andy vậy.
Nghiêm Tích dùng miệng ngậm lấy điếu thuốc, tay trống không lấy di động ra, tìm số của Tương Vân Chu.
Đây giống như là lần đầu tiên hắn chủ động lấy điện thoại liện lạc với Tương Vân Chu.
Hắn ngậm điếu thuốc, gửi một tin nhắn đến cho số điện thoại này.
Hắn nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ trên người Tương Vân Chu còn chưa đi xa truyền đến, cái người này ngay cả tiếng chuông điện thoại cũng nhạt nhẽo như vậy.
Tương Vân Chu dừng bước, lấy di động ra, thấy trên màn hình hiện lên dòng chữ “Một tin nhắn từ Nghiêm Tích”.
Anh mê muội xoay người, nhìn thấy Nghiêm Tích.
Nghiêm Tích nhả ra một ngụm khói thuốc, mỉm cười nhìn anh.
Anh giơ di động lên, mở tin nhắn, thấy trên đó viết rằng —–
“Tôi muốn cùng anh làm tình, trong trạng thái tỉnh táo.”