[Tàng Anh Tập Hệ Liệt]– Bộ Thứ 4 - Điểu Ngữ Hoa Hương Hôn Giới Sở

Chương 5 : Trăm vạn bảng Anh

Ngày đăng: 22:10 21/04/20


La Huyên đưa rượu cho khách, lễ phép mỉm cười với bọn họ, sau đó cự tuyệt lời mời của khách, trở về quầy bar.



“Ai, chủ quán giữ nguyên cái tư thế kia đã được nửa tiếng rồi.”



“Từ sau khi quản lí từ chức, hắn vẫn ở trong tình trạng này.”



“Mặc dù tôi cũng rất luyến tiếc quản lí, nhưng không giống chủ quán thương tâm như vậy, không lẽ là nói chủ quán thích quản lí sao?”



“Không phải đâu… Hắn không phải còn đánh quản lí sao?”



“Cũng có thể là yêu nhau quá đánh nhau đau a.”



La Huyên nghe đám nhân viên phục vụ thảo luận về Nghiêm Tích, y nhìn về phía đương sự, Nghiêm Tích ngồi ở quầy bar, ngơ ngác không biết đang nhìn đi đâu.



Hắn vẫn luôn ngẩn người như vậy, duy trì một tư thế không hề nhúc nhích.



Nghiêm Tích vốn là một người vui vẻ hoạt bát, phong cách mỹ nhân u buồn này trong nhất thời mọi người còn chưa tiếp thụ được.



Nhưng không ai dám đi quấy rầy hắn.



Mấy ngày trước sau khi về quán bar, hắn mặt mày hầm hầm, một tiếng cũng không nói, ai cũng không thèm đếm xỉa, chỉ thông báo rằng quản lí đã từ chức, cái loại không khí đáng sợ lạnh như băng này khiến mọi người ngay cả thở ra cũng không dám.



Nghiêm Tích cứ hầm hầm như vậy vài ngày, sau đó biến thành thích ngẩn người, vẫn là ai cũng không thèm để ý, nhưng vẻ hung ác trên mặt đã đổi thành mờ mịt, hắn cứ ngồi như vậy, có thể ngồi đến cả đêm.



La Huyên dựa lên quầy bar, nhìn hắn ngẩn người, khẽ mỉm cười.



Một người đàn ông đi vào trong quán, việc này cũng không có gì kỳ quái, nơi đây vốn là gay bar mà, ngày nào cũng có rất nhiều đàn ông đi vào, tìm thú vui hoặc uống rượu giải sầu.



Nhưng người đàn ông này lại bất đồng, anh ta đi thẳng đến, ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Tích.



“Cậu có khỏe hơn chưa?”



Nghiêm Tích mấy ngày nay không thèm để ý đến ai lại có thể nói chuyện, tuy rằng ngữ khí lạnh như băng.



“Tôi có gì mà không khỏe đâu.”



Người kia nghe thấy lời nói mang theo chống đối như vậy cũng không có ý kiến gì.



Người đàn ông này chắc hẳn là Tương Vân Chu.



Tương Vân Chu đối với giọng điệu giống con nhím của Nghiêm Tích đã sớm tập mãi thành quen, thế này ngược lại chứng tỏ Nghiêm Tích đã bình phục rồi.



“Tôi vẫn còn hoài niệm bộ dáng cậu bám vào lòng tôi mấy ngày trước đấy.”



Nghiêm Tích cuối cùng cũng động đậy, quay đầu qua, trừng Tương Vân Chu.



Tương Vân Chu nhìn thẳng vào hắn.



Nghiêm Tích chuyển mắt.



La Huyên cảm thấy rất kỳ quái, y vẫn là lần đầu tiên thấy Nghiêm Tích có hành động yếu thế kiểu này, y từ trên quầy bar đứng thẳng dậy, đi đến, cười với Tương Vân Chu: “Xin hỏi muốn uống gì?”



Tương Vân Chu ngẩng đầu nhìn bộ dáng La Huyên, dừng một chút, sau đó nhíu mày.



La Huyên vẻ mặt không rõ cười.



Tương Vân Chu ngược lại chuyển sang Nghiêm Tích, nói: “‘Gu’ của cậu?”



Nghiêm Tích không thèm nhìn người nào trong bọn họ, gật đầu.



Chân mày Tương Vân Chu nhăn lại càng sâu, vươn tay về phía La Huyên: “Xin chào, Tương Vân Chu.”



La Huyên đưa tay ra nắm lấy tay Tương Vân Chu lắc lắc, nói: “A, nghe tiếng đã lâu, tôi là La Huyên.”



Thì ra anh ta chính là lão Tương trong truyền thuyết a, La Huyên rất thích thú đánh giá Tương Vân Chu.



Tương Vân Chu cũng ngẩng đầu nhìn y.



Nghiêm Tích tự mình ngồi ngốc một hồi, đột nhiên nhận ra người bên cạnh lâu lắm không phát ra âm thanh gì, nghi hoặc quay đầu qua, kết quả liền thấy Tương Vân Chu cùng La Huyên hai người đang thâm tình đấu nhãn.



“Fuck, ánh mắt của hai người có thể đừng cháy rực như vậy được không?”



La Huyên nghe vậy, vui vẻ nói: “Tôi cùng anh Tương đây là mới gặp đã thân thiết a.”



Tương Vân Chu thản nhiên nói: “Tôi đang nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy cậu La đây.”



La Huyên kinh ngạc nói: “Té ra anh Tương đã từng gặp tôi rồi sao?”



Tương Vân Chu nói: “Có một lần tôi thấy cậu tặng người ta cả cốc nước vào người.”



La Huyên nở nụ cười: “Hình như là có chuyện như vậy, chúng ta thật là có duyên a.”



Tương Vân Chu gật đầu nói: “Tôi thế mà chưa từng nghĩ sẽ gặp lại cậu.” Sau đó anh nói với Nghiêm Tích, “Quả nhiên là gu của cậu a.”



Nghiêm Tích nói: “Anh có ý gì? Là tự cậu ta đâm đầu vào cửa nhà chúng tôi.” Nghiêm Tích mắt nhìn La Huyên nói, “Mặc dù tôi thích diện mạo của cậu ta, nhưng không hề làm chuyện chặn đường cướp người bắt về đâu đó.”



Thế là La Huyên nhăn nhó nói: “Chủ quán, kỳ thật tôi không ngại để cậu bắt về đâu.”



Nghiêm Tích: “…”



“Dù sao thì, chúc mừng cậu khôi phục lại bình thường.” La Huyên nói với Nghiêm Tích, “Chủ quán sầu muộn tuy rằng cũng rất mê người, nhưng chúng tôi không thích ứng được a.”



Y lại nói với Tương Vân Chu: “Anh Tương, tôi mời anh uống rượu.”



Lại là Long Island Ice Tea.



La Huyên nâng ly đặt trước mặt Tương Vân Chu, rồi nhường không gian lại cho hai người, tiện thể đi thông báo cho chư vị nhân viên phục vụ đang nơm nớp lo sợ biết chủ quán đã khôi phục lại bình thường rồi.



Tương Vân Chu vuốt ly rượu, không nói gì.



Nghiêm Tích đột nhiên có chút ủ rũ, mặc dù trong lòng vẫn còn rầu rĩ, nhưng loại trạng thái này có thể coi như kết thúc rồi.



Hơn nữa lỗ tai hắn thật sự rất tốt, đám nhân viên thì thầm gì phía sau hắn đều nghe thấy được, chẳng qua là mặc kệ mà thôi.



“Cần tôi giúp cậu giới thiệu một người đến thu xếp quán bar không?” Tương Vân Chu bỗng nhiên nói.



Nghiêm Tích ngẩn người, mới nhớ tới quản lí rời đi ảnh hưởng đến tâm tình của hắn không nói, còn ảnh hưởng đến cả quán nữa.



Nghiêm Tích từ ngày đầu tiên đến Điểu ngữ hoa hương uống rượu, quản lí đã ở đây rồi, hiện tại chủ quán thay đổi, quản lí cũng muốn đổi luôn.



Nghiêm Tích nhất thời còn chưa thể chấp nhận việc một người khác thay thế vị trí của quản lí, đội lên danh hiệu quản lí.



Cho nên hắn lắc đầu, nói: “Việc này nói sau đi, không cần làm phiền anh.”



Tương Vân Chu nói: “Cậu chưa bao giờ làm phiền tôi.”



Nghiêm Tích vẫn rất không quen.



Sau cái ngày trở về từ sân bay trở đi, Tương Vân Chu đột nhiên giống như thay đổi thành một người khác, nói chuyện cùng hắn càng thêm thân thiết. Càng đáng chết hơn là, Nghiêm Tích mặc dù ý thức được điểm này, nhưng lại cảm thấy không có gì không ổn.



Có lẽ là bởi vì ngày đó, cảm giác được Tương Vân Chu ôm vào lòng rất tốt, khó chịu sợ hãi của hắn dường như đều được cái ôm đó xóa đi, mà tiếp nhận để người kia chăm sóc hắn thương xót hắn.



Nghiêm Tích nghĩ một chút lại bắt đầu ngẩn người, đột nhiên có cảm giác tóc ở hai bên má được vén ra sau, hắn hơi nghiêng nghiêng để lộ ra sườn mặt, nhìn về phía Tương Vân Chu.



Tương Vân Chu rút tay về, nói: “Hôm nay đến chỗ tôi đi.”



Nghiêm Tích có hơi kinh ngạc một chút.



Mặc dù hai người được xưng là quan hệ x, nhưng bình thường đều là Nghiêm Tích muốn tìm Tương Vân Chu, Tương Vân Chu chưa từng chủ động yêu cầu cái gì.



Quả nhiên là sau ngày đó có phần thay đổi rồi.



Nghiêm Tích nghĩ nghĩ nói: “Hay là đến chỗ tôi đi.”



Tương Vân Chu hơi trợn mắt, sau đó khóe môi giãn thành một vòng cung nhè nhẹ: “Được.”



Tương Vân Chu uống xong ly Long Island Ice Tea, Nghiêm Tích đứng lên, La Huyên nghe tiếng đi lại, hỏi: “Phải đi rồi à?”



Nghiêm Tích gật đầu, Tương Vân Chu cũng đứng lên.



La Huyên sáng tỏ cười cười, sau khi y đến quán rượu này, đây là lần đầu tiên thấy thời gian Nghiêm Tích ở quán ngắn như vậy.



“Nice night!” La Huyên vẫy tay về phía bọn họ.



Bởi vì Tương Vân Chu đã uống rượu, nên Nghiêm Tích lái xe của Tương Vân Chu về nhà mình.



“Thì ra cậu ở thành Đông.” Tương Vân Chu nói.



Nghiêm Tích trừng anh: “Không phải là mọi chuyện của tôi đều nằm trong lòng bàn tay anh sao?”



Tương Vân Chu trầm tĩnh nói: “Cậu hiểu lầm tôi rồi, tôi chưa từng rình rập cậu bao giờ.”



Nghiêm Tích rầu rĩ hỏi: “Vậy sao anh biết tôi sợ sân bay?”



Tương Vân Chu quay đầu nhìn hắn, nói: “Cậu có một người bạn rất tốt. Chính là Vương Thủ Trữ giới thiệu chúng ta quen nhau, cậu ấy dặn dò tôi rất nhiều.”



“Nhiều chuyện.” Nghiêm Tích ậm ờ oán giận.



“Cậu ấy cũng là có lòng tốt thôi, cậu ngày đó thật dọa chết tôi.” Tương Vân Chu tới tận bây giờ chưa từng thấy bộ dáng đó của Nghiêm Tích, bình thường là một người dũng mãnh như vậy, thế mà đến sân bay lại đứng không vững.



“Ai mà không có nhược điểm a.” Nghiêm Tích hung hăng nói.



Tương Vân Chu cười cười.



“Anh đang cười nhạo tôi đấy à?” Nghiêm Tích từ chỗ ngồi dựng dậy.



“Không có.”



“Còn nói không có, anh bình thường mặt liệt đến thời điểm quan trọng lại cười nhạo tôi đầu gỗ!”



“…” Lấy chỉ số thông minh người trưởng thành của Tương Vân Chu là không thể trả lời câu hỏi học sinh tiểu học của Nghiêm Tích.



Thật vất vả mới tới được tiểu khu nơi Nghiêm Tích ở, Nghiêm Tích đưa xe của Tương Vân Chu đỗ vào bãi, hai người cùng nhau đi đến.



Kết quả, đụng mặt dì Kiều.



Ngay khi Nghiêm Tích nhìn thấy bà, thật sự đầu óc trống rỗng luôn, hắn thật muốn chôn Tương Vân Chu xuống đất.



Dì Kiều thấy bên cạnh Nghiêm Tích có một người đàn ông đi theo, cười đến không ngậm miệng lại được.



“Ha ha ha, Tiểu Tích a, ha ha ha, dì thật sự rất cao hứng a, ha ha ha.”



Sắc mặt Nghiêm Tích đen xì.



“Thằng nhóc này phải gọi như thế nào a?” Dì Kiều cười hỏi Tương Vân Chu.



Nghiêm Tích nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn ra Tương Vân Chu có chỗ nào phù hợp với hình tượng “thằng nhóc” này, kết quả thằng nhóc Tương Vân Chu rất lễ phép trả lời: “Cháu họ Tương.”



“A, Tiểu Tương a, cháu là người yêu của Tiểu Tích chứ gì, cháu phải trông nom Tiểu Tích nhiều vào a, đứa nhỏ này rất ngang bướng a.”



Lần nào gặp dì Kiều cũng muốn ngất xỉu, đứa nhỏ ngang bướng Nghiêm Tích vội vàng nói: “Dì Kiều bọn cháu có việc gấp, lần sau lại tán gẫu tiếp nha.” Ngay sau đó kéo cánh tay Tương Vân Chu bỏ chạy.



Nghiêm Tích kéo Tương Vân Chu chạy lên lầu, Tương Vân Chu phía sau hắn cười thành tiếng.



Nghiêm Tích buông tay anh ra, hung tợn nói: “Cười con em anh á.”



“Tôi không có em gái.” Tương Vân Chu thu hồi nụ cười, thản nhiên nói.



Nghiêm Tích trở mình xem thường, dẫn anh lên lầu, sau đó đi đến trước cửa phòng mình, lấy chìa khóa mở cửa, ra hiệu cho Tương Vân Chu đi vào.



Tương Vân Chu mang theo tò mò bước vào trong phòng.



Nơi Nghiêm Tích ở không có gì khác người, chỉ là đồ dùng trong nhà bố trí rất tùy hứng, giống như bản thân hắn vậy.



“Muốn uống gì?” Nghiêm Tích đi đằng sau, lướt qua Tương Vân Chu, đi đến phòng ăn.



“Nước trắng là được rồi.” Tương Vân Chu nói.



Nghiêm Tích mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước khoáng, đưa cho Tương Vân Chu: “Tự mở đi.”



“…” Tương Vân Chu nghĩ nếu anh đòi nước trái cây hay cà phê vân vân, có phải cũng sẽ có bình mà không có cốc hay không.



“Tôi đi tắm trước, anh cứ từ từ uống.” Nghiêm Tích đóng cửa tủ lạnh, nói.



“Tắm chung đi.” Tương Vân Chu nói.



Nghiêm Tích chậm rãi lết thân lại đây, nhìn anh, một lát sau hướng anh ngoắc ngoắc tay: “Vậy đến đây đi.”



Nếu là tắm uyên ương thì không thể không làm, sau đó lên giường hai người lại làm một lần nữa.



Hương vị dịu dàng quá mức say lòng người, thế cho nên Tương Vân Chu ngủ rất sâu, ngày hôm sau lúc anh tỉnh lại, phát hiện Nghiêm Tích đã dậy rồi.



Hắn ngồi trên giường, ngay bên cạnh Tương Vân Chu, mặc một chiếc áo phông, vừa dài đến bắp đùi.



Anh híp mắt, chuyên chú nhìn hắn — sơn móng chân.



Dùng nước sơn móng sơn lên chân mình.
Tương Vân Chu: “…” Thành quả của ba tiếng rưỡi, bị nói là tóc giả, anh có thể đoán được Nghiêm Tích sẽ xù lông.



Quả nhiên, Nghiêm Tích hai mắt trừng trừng, nói: “Anh mới đội tóc giả, cả nhà anh đều đội tóc giả.”



Tiếu Trí xem ra giật mình thật: “Thì ra tóc cậu là dài thật…”



Tóc của Nghiêm Tích không chỉ là thật, hắn còn rất yêu quý nó, Tương Vân Chu cảm thấy nếu nói thêm gì nữa, khó đảm bảo Nghiêm Tích sẽ không lật bàn, vì thế chuyển đề tài, nói với hai người Tiếu Trí: “Hai người ở bên nhau rồi sao? Chúc mừng.”



Kết quả anh cũng chỉ là người không chịu mở bình ra xem(*) thôi, hai người kia nghe xong đều có chút không tự nhiên, vị quân nhân đã mở miệng nói trước: “Tiểu Trí còn đang khảo sát tôi.”



(* [哪壶不开提哪壶] nghĩa là không mở bình ra thì không biết trong bình có cái gì, hàm ý nói những người chưa kịp xuy xét vấn đề đã vội nói ra, lại còn nói sai)



Nghiêm Tích cảm thấy thật sự là thần kỳ, nếu đổi lại là hắn, sẽ không tranh giành như vậy, yêu ai, ông đây không tham dự.



Hắn nhìn Tiếu Trí, đột nhiên cảm thấy anh ta có phần đáng buồn, chẳng qua chỉ là đối tượng xem mắt mới gặp, sao có thể tâm không ngại ngùng đi tranh giành được, có lẽ hai người kia chỉ là vì tranh nhau một hơi thở, hứng thú với Tiếu Trí cũng không nhiều lắm.



Mà tâm tình Tương Vân Chu lại càng vi diệu, là một người tiến cử khác, nhìn thấy loại trường hợp này, nếu cùng đối phương nói thêm nữa, giống như rất có lỗi với cấp dưới của anh.



Mặc kệ thế nào, anh vẫn không ủng hộ cái kiểu bắt cá hai tay này.



Bốn người ôm tâm tư khác nhau ngồi ăn, chắc chỉ có Nghiêm Tích mặc dù suy nghĩ, nhưng vẫn có thể ăn ngon lành.



Vất vả lắm mới chờ Nghiêm đại gia ăn được kha khá, Tương Vân Chu đúng lúc nói: “Chúng ta đi thôi, đừng nên quấy rầy bọn họ.”



Nghiêm Tích lau miệng, nói: “Đi, vậy anh đi tính tiền đi.”



“…” Tương Vân Chu gọi phục vụ lại.



Vị quân nhân kia nói thế nào cũng không chịu để cho Tương Vân Chu trả tiền, nói là cảm ơn Nghiêm Tích giới thiệu, cứ để hắn mời là được.



Tương Vân Chu càng xấu hổ hơn.



“Không sao, anh ta có tiền, để anh ta trả đi.” Nghiêm Tích nói.



“Đây không phải vấn đề tiền bạc.” Đồng chí quân nhân nghiêm túc nói.



“Có tiền không tiêu uổng không tiêu(*), mấy người dù sao cũng không hiểu được đâu.” Nghiêm Tích cảm thấy cái chuyện rối rắm này thật sự là lãng phí thời gian.



(* [不花白不花] ý nói có tiền mà không dùng thì uổng phí công sức kiếm ra nhiều tiền)



Ngay tại thời điểm đang giằng co, đột nhiên có người gọi Tương Vân Chu: “Ngài Tương?”



Tương Vân Chu ngẩng đầu, liền thấy một đối tượng xem mắt khác — quản lí cấp dưới của anh.



Cậu ta nhìn Tương Vân Chu, sau quay đầu thấy Tiếu Trí đi cùng tay sĩ quan, hơi kinh ngạc một chút.



Những người còn lại nhìn về phía Tương Vân Chu.



Tương Vân Chu trầm mặc một chút, sau đó nói: “Thật sự không phải là tôi gọi cậu ta tới.”



Đây vẫn là lần đầu tiên hai vị đối thủ cạnh tranh gặp nhau.



Bọn họ đánh giá đối phương một chút, tia lửa trong mắt hai người liền lập lòe.



Tiếu Trí giới thiệu mọi người xong, sau đó không hé răng nữa.



Binh ca ca tiên phong mở miệng, nói với quản lí: “Xin chào, nghe tiếng đã lâu, hôm nay được gặp quả nhiên không giống người thường.”



Tiểu quản lí bày ra một nụ cười chuyên nghiệp, trả lời: “Đâu có đâu có, quá khen.” Sau đó cậu ta nghiêng đầu nói Tiếu Trí, “Sao anh không nói sớm muốn tới nơi này a, tôi sẽ lập tức đưa anh đến đây, ông chủ nơi này vừa khéo lại là bạn học của tôi.”



Cậu ta nói chuyện với Tiếu Trí thái độ ôn nhu, bộ dáng quan tâm, nói đến đẩy luôn binh ca ca ra góc tường.



Quả nhiên binh ca ca không nguyện ý, nói: “Kỳ thật là tôi muốn đến đây, nên mới kiên quyết kéo Tiểu Trí tới.”



Tiểu quản lí bị nghẹn một chút, nhưng vẫn hoàn mỹ không sứt mẻ quay đầu nhìn đối thủ của mình, nói: “Vậy sao? Lần sau nếu lại muốn đến, trực tiếp kêu tôi một tiếng là được, không cần kéo Trí đi làm gì.”



Nghiêm Tích chống cằm nhìn hai người, có cảm giác hình như đang nghe thấy tiếng sét nổ “đùng đoàng”.



Tương Vân Chu cảm thấy trong tình huống này người ngoài như họ nán lại thêm một giây cũng không được tự nhiên, vì thế lôi kéo Nghiêm Tích, nói với ba người kia: “Chúng tôi còn có việc, đi trước một bước, mọi người chậm rãi tán gẫu.”



Thật ra Nghiêm Tích cảm thấy không sao cả a, trái lại còn thấy ngồi xem hai người tranh đấu tương đối thú vị.



Nhưng thời điểm hắn đi, liếc mắt nhìn Tiếu Trí một cái, thấy Tiếu Trí cũng đang nhìn mình.



Nghiêm Tích kinh ngạc.



Hắn chưa từng thấy biểu tình kia trên mặt Tiếu Trí, lạnh nhạt thờ ơ, giống như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến mình. Nhưng kỳ quái chính là ánh mắt anh ta trong suốt dị thường, ánh mắt sáng ngời cùng khuôn mặt anh ta hoàn toàn không phù hợp với nhau chút nào.



Nghiêm Tích cảm thấy Tiếu Trí có lời muốn nói, nhưng không biết anh ta muốn nói gì.



Nghiêm Tích vô tri vô giác theo Tương Vân Chu đi ra khỏi nhà hàng, tâm tình vốn đang dâng trào không biết sao lại bị một ánh mắt của Tiếu Trí đẩy xuống đáy vực.



Nghiêm Tích đột nhiên nhớ lại cái gì đó, hỏi Tương Vân Chu: “Lúc Tiếu Trí gặp người thứ nhất, La Huyên hỏi anh có thể thành công hay không, tại sao anh lại nói là có?”



Tương Vân Chu không phải là loại người nói chuyện tùy tùy tiện tiện, anh nếu không có ý kiến riêng hoặc nắm chắc mọi việc thì sẽ không dễ dàng khẳng định như thế.



Tương Vân Chu hồi tưởng lại, nói: “Bởi vì tôi thấy cậu Tiếu hẳn là một người thực tế.” Tương Vân Chu thận trọng nói. “Tôi cảm thấy người kia, ngoại trừ việc đã có con, những thứ khác đều rất phù hợp với yêu cầu của cậu Tiếu.”



Tiếu Trí chủ động đi xem mắt, chẳng qua là vì tuổi lớn, muốn tìm một đường lui ổn định cho mình, bởi vì không có sở thích gì đặc biệt, nên xem cái này không được, xem cái kia không xong, lăn qua lăn lại đến tận bây giờ vẫn uổng công.



Kỳ thật lại nói Tiếu Trí chẳng qua là muốn tìm một đối tượng ổn định mà không có gánh nặng mà thôi.



Nói đến cùng, xem mắt suy ra cũng không phải yêu đương gì.



Vài ngày sau đó không hề nghe thấy tin tức của ba người kia nữa.



Quán bar đã được La Huyên thu xếp khôi phục lại trật tự dĩ vãng, La Huyên bởi vì bận rộn quá, lâu lắm rồi không dựa lên quầy bar, cùng Nghiêm Tích nói chuyện phiếm.



Nghiêm Tích cảm thấy có chút mất mát, La Huyên là một người thông minh, tuy rằng thần thần bí bí, nhưng nói đến nói đi vẫn rất manly.



Hắn ngồi trong quán bar ngáp ngắn ngáp dài, bỗng nhiên cảm thấy ngày có phần nhàm chán.



Vậy mà hắn lại đi đáp ứng người khác, phải vĩnh viễn sống cuộc sống nhàm chán an bình thế này.



Hắn đang chán muốn chết, đột nhiên nhận được điện thoại của Tiếu Trí.



“Chủ quán Nghiêm.” Ngữ khí anh ta càng ngày càng trầm thấp, Nghiêm Tích vô tình cảm thấy hơi hối hận, thời điểm anh ta vừa đến quán bar, mặc dù có điểm khiến người ta nói không nên lời, nhưng cũng coi như có tinh thần.



Hiện tại sau vài cuộc xem mắt, Tiếu Trí càng ngày càng trầm mặc, càng ngày càng tiêu cực.



“Chủ quán Nghiêm, tôi là muốn cám ơn cậu.” Tiếu Trí nói, “Cám ơn cậu vẫn luôn tích cực quan tâm đến chuyện của tôi.”



“Anh khách khí như vậy làm gì?” Nghiêm Tích có dự cảm không tốt.



“Bởi vì tôi đã từ chối hai người mà bạn cậu giới thiệu cho tôi rồi.” Tiếu Trí nói.



Nghiêm Tích cảm thấy bản thân dường như không quá ngạc nhiên, hình như ngay từ đầu đã có thể đoán trước được kết cục này.



“Ngại quá, lãng phí khổ tâm của cậu.”



“Chuyện này cũng không thể miễn cưỡng mà.” Nghiêm Tích cố gắng điều chỉnh không khí thoải mái hơn một chút, “Chân trời góc bể nơi nào không có hoa thơm cỏ lạ, anh cũng đừng sốt ruột.”



“Tôi quyết định đi tìm vị đại gia xem mắt lần đầu tiên kia.”



Nghiêm Tích lúc này mới chính thức kinh ngạc.



“Mấy ngày nay, tôi trái lại thông suốt rất nhiều.” Tiếu Trí chậm rãi nói, “Người như tôi chỉ dựa vào một lần gặp mặt liền động lòng, hình như khả năng không lớn. Nếu đã như vậy, không bằng tìm một người ổn định đáng tin cậy, trước thử xem sao.”



“Nhưng mà không có tình cảm thì phải làm sao?” Nghiêm Tích hỏi.



“…Ha ha.” Tiếu Trí chỉ cười hai tiếng, không trả lời.



Nghiêm Tích cảm thấy bản thân giống như bị cười nhạo, nhưng lại không có cách nào tức giận.



“Tóm lại, cám ơn cậu chủ quán Nghiêm, câu này của tôi là thật lòng đấy.”



Nói xong, anh ta liền ngắt máy.



Nghiêm Tích nhất thời không rõ tư vị trong lòng mình lúc này là gì.



Từ khi quản lí đi rồi, hắn vẫn còn hơi chút chán chường, khó khăn lắm mới xốc lại tinh thần đi làm một chuyện, nhưng cuối cùng lại kết thúc như vậy.



Như Trương Gia Thành và Andy, hắn có thể cảm nhận được hạnh phúc của họ, nhưng Tiếu Trí thì hắn không dám chắc anh ta có vui vẻ hay không.



Nghiêm Tích đột nhiên nghĩ đến chính mình, hiện tại bản thân vì cái gì lại ở bên cạnh Tương Vân Chu.



Hắn lúc đầu chẳng qua chỉ là muốn thỏa mãn nguyện vọng của bạn bè, tùy tiện đi gặp người ta một lần, không biết vì cái gì bước đi tới tận hôm nay.



Có lẽ bắt đầu từ thân thể thật, nhưng sau khi quản lí rời đi khiến hắn chán nản vạn phần, một khắc nhìn thấy Tương Vân Chu trong sân bay đó, thật sự cảm thấy có người đến đúng là tốt quá.



Còn Nghiêm Tích không biết nếu người tới không phải là Tương Vân Chu thì sẽ thế nào.



Nghiêm Tích chưa từng nghĩ đến việc này.



Hắn sau khi từ Mỹ trở về, vốn cho rằng bản thân chỉ cần sống một cuộc sống không hạn chế gì thì tốt rồi, hắn chưa từng có suy nghĩ sẽ cùng một người khác chia xẻ tình cảm.



Không phải bởi vì hắn ích kỷ tự lợi, cũng không phải bởi vì hắn lãnh đạm thờ ơ, mà hắn cảm thấy bản thân không có tư cách đó.



Hắn bỏ chạy đến Mỹ, lại bởi vì áy náy mà quay về, hắn vốn nghĩ loại người như mình nhất định sẽ phiêu bạt cô độc đến già.



Thế nhưng Nghiêm Tích không ngờ mọi chuyện sẽ có một phát triển thần kỳ, qua vài ngày, La Huyên đến tìm hắn.



La Huyên từ sau khi làm quản lí, bỏ đi đồng phục phục vụ, thay bằng tây trang, hơi có chút dáng vẻ của một doanh nhân trẻ tuổi đầy hứa hẹn.



Đáng tiếc vị doanh nhân này chỉ là một quản lí quán bar.



La Huyên đắn đo một chút, nói với Nghiêm Tích: “Chủ quán, cậu biết thằng bạn quân nhân của tôi đúng không.”



Nghiêm Tích gật gật đầu, nói: “Tiếu Trí nói anh ta đã từ chối hắn.”



“Không chỉ từ chối hắn, còn từ chối cả người anh Tương giới thiệu nữa.” La Huyên nói.



Nghiêm Tích tỏ ý bản thân đã biết chuyện rồi.



“Vì thế sau đó bạn tôi cùng cấp dưới của anh Tương qua lại với nhau rồi.” La Huyên nhanh như gió nói.



Nghiêm Tích lập tức trừng to mắt đến cực đại: “Cái gì?”



La Huyên hít sâu một hơi: “Bọn họ trong lúc tranh cãi và châm chọc phát triển thành trên mức bạn bè, bạn tôi nói nguyên văn như vậy đó.”



“Mẹ kiếp.” Nghiêm Tích nhịn không được chửi thề, cái này con mẹ nó đúng là tận tâm bón hoa hoa không nở, vô tâm trồng liễu liễu xanh tươi.



La Huyên nghiêm túc nói: “Mặc kệ thế nào, đây cũng là chuyện tốt.”



Nghiêm Tích gật gật đầu.



“Bọn họ nói sẽ đến cửa cảm tạ cậu đó.” La Huyên nói tiếp.



Nghiêm Tích vội vàng lắc đầu: “Quên đi, vốn tôi chẳng làm cái gì… Từ từ, bọn họ sẽ không cũng cảm tạ Tiếu Trí đấy chứ.”



“Nghe nói là như thế.” La Huyên thừa nhận.



“Fuck, đừng đi kích thích Tiếu Trí có được không?” Nghiêm Tích không khỏi lo lắng một trận, hắn cảm thấy Tiếu Trí nói không chừng sẽ càng ngày càng xoắn quẩy.



“Nhưng cũng hết cách rồi, có lẽ là do duyên phận.” La Huyên nói.



Nghiêm Tích nhịn không được lại uể oải, hắn bất đắc dĩ nói: “Kỳ thật tôi cảm thấy Tiếu Trí không cần sốt ruột, làm gì lại nóng lòng chấm dứt cuộc sống độc thân như vậy chứ.”



La Huyên nghe xong mỉm cười, nói: “Có lẽ là vì anh ta không giống chúng mình, không lấy độc thân làm lý do.”



Nghiêm Tích ngẩng phắt đầu lên, nhìn La Huyên.



Hắn lấy tay trái đè lại bàn tay phải đang run nhẹ, khó khăn hỏi La Huyên: “Xin hỏi ‘chúng mình’ là chỉ ai vậy?”



La Huyên mỉm cười, như gió xuân tháng ba.



“Đương nhiên là tôi và cậu a, chủ quán.”











Mình có đôi lời…



Tưởng tượng đến cảnh lúc Tương Vân Chu tỉnh dậy, điều đầu tiên nhìn thấy là Nghiêm Tích đang an bình ngồi sơn móng chân bên cạnh mà mình xúc động quá!!!



Căn phòng ngủ không lớn, chiếc giường mềm mại chăn nệm rối tung, nắng sớm rọi qua khung cửa sổ, hắt lên mái tóc quăn của Nghiêm Tích, phản chiếu lên nước sơn màu đỏ còn chưa khô hoàn toàn.



Mình có thể tưởng tượng được ánh mắt của Tương Van Chu vào lúc đó là dịu dàng như thế nào, sủng nịch như thế nào, cũng xót xa như thế nào.



Nghiêm Tích xinh đẹp như vậy, mạnh mẽ nhưng cũng yếu đuối như vậy, sao có thể không yêu thương được đây? Giống như hoa hồng có gai, hoa lệ rực rỡ, xinh đẹp động lòng người nhưng cũng nhanh tàn úa, khiến người ta cho dù phải nhận một thân thương tích vẫn muốn nâng niu nó, ôm ấp nó vào lòng.



Mình nghĩ có lẽ suy nghĩ của Tương Vân Chu lúc đó chính là như vậy.



Thực hâm mộ tình cảm của Tương Vân Chu và Nghiêm Tích, mặc dù nói hai người hay khắc khẩu, tâm ý cũng không tương thông, nhưng có đôi khi, chẳng cần dùng lời nói, cũng chẳng quan tâm đối phương đang nghĩ gì, chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ nho nhỏ, cũng đủ để thấu hiểu.