[Tàng Anh Tập Hệ Liệt]– Bộ Thứ 4 - Điểu Ngữ Hoa Hương Hôn Giới Sở
Chương 8 : Tương Vân Chu
Ngày đăng: 22:10 21/04/20
Nghiêm Tích đem toàn bộ tinh lực hoàn toàn đặt vào việc sửa sang Điểu ngữ hoa hương, vốn hắn là muốn dựa theo bố cục trước kia tân trang lại, song hắn cân nhắc một hồi vẫn quyết định là tái thiết kế theo sở thích của hắn đi.
Thành thật mà nói, người nào quen biết hắn đều rất lo lắng về việc này, sợ cuối cùng Điểu ngữ hoa hương sẽ biến thành một công trình ngoài hành tinh, cũng may là tuy Nghiêm Tích thoạt nhìn không đáng tin, nhưng lần này lại mời đến một vị kiến trúc sư đáng tin cậy, dù cho nhiều lúc yêu cầu của Nghiêm Tích phi thường quỷ dị, thì người ta vẫn tận lực vẽ bản thiết kế cho thật là bình thường.
Có một chuyện rất tốt, Điểu ngữ hoa hương là một bar rượu đã mở được không ít năm, có rất nhiều khách quen, họ thế mà lại tình nguyện vì Điểu ngữ hoa hương quyên tiền.
Mặc dù số tiền đó trong mắt Nghiêm Tích không tính là nhiều, nhưng hắn vẫn rất cảm động.
Tóm lại, dưới sự trợ giúp từ nhiều phía, Điểu ngữ hoa hương cuối cùng cũng khai trương một lần nữa. Ngày tái khai trương Nghiêm Tích còn đặc biệt mời một vị thầy tướng số chuyên nghiệp qua, chọn một ngày hoàng đạo.
Nghiêm Tích rốt cuộc cảm thấy vui vẻ hẳn lên, cao hứng ngồi trong nhà gọi điện thoại, thông báo cho bạn bè lúc đó đến ủng hộ. Hắn gọi cho từng người một, mọi người đều rất sảng khoái nhận lời.
Ngoại trừ Vương Thủ Trữ.
Bởi vì Vương Thủ Trữ hỏi một câu: “Cậu có mời anh Tương không?”
Nghiêm Tích sửng sốt, vô thức nhìn về phía phòng sách, Tương Vân Chu đang đọc sách trong đó.
Khoảng cách giữa bọn họ không vượt qua mười thước, Nghiêm Tích gọi điện thoại mời từng người bạn đến tham dự ngày tái khai trương quán bar, lại quên nói với Tương Vân Chu.
Nghiêm Tích nhất thời cảm thấy thực chột dạ.
Vương Thủ Trữ thấy Nghiêm Tích hồi lâu không lên tiếng, nhịn không được kêu lên: “Trời ạ, cậu không phải ở chung với anh ấy sao? Như vậy là hời hợt với người ta quá rồi đó.”
“Tôi…” Nghiêm Tích muốn cãi lại vài câu, nhưng bản thân thật sự đuối lý, hắn chỉ có thể nói, “Tôi không phải đang định nói với anh ấy đây sao? Gấp cái gì a.”
“Cậu gạt người.”
“…”
Tiếp theo Vương Thủ Trữ giáo dục Nghiêm Tích mất khoảng nửa giờ, Nghiêm Tích nghe đến phát điên, nhưng lại không dám cúp máy, từ sau khi Vương Thủ Trữ trở thành Trưởng phòng hành chính, càng ngày càng dài dòng hơn. Mãi đến cuối cùng, Nghiêm Tích sắp nổi điên, nói: “Cậu mà còn nói nữa, lão Tương đi ngủ mất, tôi sẽ không có cơ hội nói với anh ấy.”
Vương Thủ Trữ ngẩn người, nói: “Ngủ sớm như vậy a, vậy được rồi, cậu đi đi.”
Nghiêm Tích cuối cùng được đặc xá, cúp điện thoại.
Hắn đi tới trước cửa phòng sách, Tương Vân Chu nghe tiếng ngẩng đầu, thấy hắn: “Sao vậy?”
Nghiêm Tích ho khan một tiếng, nói: “Ngày mười tám tháng chín, Điểu ngữ hoa hương tái khai trương, hôm đó đến ủng hộ nha.”
Tương Vân Chu nghe xong, cười cười: “Nhất định rồi.”
Nghiêm Tích thấy anh nở nụ cười, lại cảm thấy xấu hổ chột dạ, đi qua ngồi lên đùi anh, hôn anh một cái.
Tương Vân Chu nhướn mày, nói: “Em không phải có chuyện gì đấy chứ?”
“Không có gì…” Nghiêm Tích ôm lấy anh.
“Em khẳng định có chuyện.” Tương Vân Chu nói.
Anh khá rõ thói quen của Nghiêm Tích, không phải là yêu nghiệt vạn phần đến câu dẫn, mà dịu dàng ngọt ngào như vậy khẳng định là bởi vì chột dạ.
“Hừ, không muốn thì thôi.” Nghiêm Tích vừa định đứng dậy, đã bị Tương Vân Chu vững vàng ấn xuống đùi.
Tương Vân Chu từ tốn vuốt ve đùi hắn, lướt lên trên eo, kéo đầu hắn xuống, cùng hắn hôn môi.
“Tôi sao lại không muốn em chứ, tôi từ trước đến nay đều muốn em.”
–
Đến ngày mười tám tháng chín, Điểu ngữ hoa hương long trọng một lần nữa khai trương.
Nghiêm Tích mặc một chiếc váy dài kiểu Đường trang(*), lần này hắn khoác thêm áo choàng mỏng, lại bị đám bạn phỉ nhổ.
(*) Đường trang có 2 kiểu, 1 là kiểu trang phục của người Mãn: cổ áo đứng, cúc móc, các cúc chạy dọc thẳng xuống vạt áo, 2 là kiểu trang phục của người Hán: cổ áo vắt chéo, vạt áo kéo về bên tay phải, cúc cài. Mình nghĩ Tiểu Tích mặc kiểu số 1.
“Lần trước tôi nhớ là cậu ta cũng đứng ở cửa như vậy.” Tạ Khánh nói.
“Lần nào?” Vương Cẩm Trình hỏi.
“Chính là cái lần I have a dream đó.”
“Soga(*), giống như cô tiếp viên vậy.”
(*) Tiếng Nhật [そうか], có nghĩa là “ra vậy”, “đúng rồi”
“Lần này chuyển thành tú bà rồi.”
“…”
Nghiêm Tích thuận tay lấy một giỏ hoa chọi lên đầu Tạ Khánh.
Lần này không có quản lí sắp xếp hoạt động, nhưng Nghiêm Tích đã đặc biệt tìm một công ty tổ chức sự kiện đến chuẩn bị, có thể nói là dùng hết vốn ban đầu, Những vị khách đã lâu không đến Điểu ngữ hoa hương, Điểu ngữ hoa hương vừa khai trương một cái liền lũ lượt ùa tới, cả đêm náo nhiệt cực kỳ.
Tương Vân Chu không đến ngay từ đầu, anh lẫn trong đám đông, nhìn Nghiêm Tích bị bạn bè vây xung quanh, một lúc lâu sau mới đi quá.
“A, anh Tương.” Vương Thủ Trữ thấy Tương Vân Chu đầu tiên, vẫy tay với anh thật mạnh.
Nghiêm Tích lập tức có hơi buồn bực.
Bạn nói thử nói coi cái tên Vương Thủ Trữ này vì cái gì mỗi lần đều quan tâm đến chuyện của Tương Vân Chu như vậy, mở miệng ngậm miệng là “anh Tương” thế này “anh Tương” thế kia.
Hắn hoàn toàn không ý thức được Vương Thủ Trữ sở dĩ hay nhắc đến Tương Vân Chu, là bởi vì Vương Thủ Trữ vì hắn lơ là Tương Vân Chu mà sốt ruột thôi.
Tương Vân Chu đi đến trước mặt Nghiêm Tích, nói với Nghiêm Tích: “Chúc mừng.”
Kết quả cả đám bạn lập tức bùng nổ.
“A! Vị này chính là Ngài Tương đại danh đỉnh đỉnh!” Tạ Khánh không ngừng quan sát Tương Vân Chu, vội vàng kéo An Đạt lại đây xem, “Tiểu Đạt Đạt mau nhìn a, là Ngài Tương đó.”
“…” An Đạt quét mắt nhìn Tương Vân Chu một cái.
Tương Vân Chu cũng liếc nhìn An Đạt một cái.
Mọi người cảm thấy không khí không hiểu sao lại lạnh đi một chút, nhưng Nghiêm Tích biết đây là quyết đấu thế kỷ giữa mặt liệt thật và mặt liệt giả. (đố biết ai thật ai giả ^^)
Quyết đấu mặt liệt chẳng thú vị gì, lập tức bị Vương Cẩm Trình phá vỡ, hắn dạt dào lệ nóng nói với Tương Vân Chu: “Anh Tương thật sự là vất vả cho anh rồi, có thể thu phục được Nghiêm Tích, đúng là một việc tốt cho hạnh phúc toàn nhân loại.”
“…” Tương Vân Chu nói, “Tôi vẫn chưa thu phục được cậu ấy.”
Không khí lại lạnh đi.
Vương Cẩm Trình nghĩ thầm, đã sống chung với nhau rồi còn lừa ai a, nhưng nghĩ lại mình, hình như cũng là sống chung trước mới yêu đương sau, thì liền ngậm miệng.
Nghiêm Tích thật sự không muốn thảo luận với mọi người chuyện mình bị ai thu phục, thu xếp cho mọi người đi uống rượu, đưa cho Tương Vân Chu rượu cực kì mạnh.
Mọi người đang cười nói, Nghiêm Tích đột nhiên nhận được điện thoại.
Hắn nghi hoặc cầm di động, nhìn màn hình, là La Huyên.
Nghiêm Tích sửng sốt, La Huyên đã mấy tháng rồi không có liên lạc với hắn, hắn hoàn toàn không nhận được tin tức gì về y, cũng không biết vụ kiếm thật nhiều tiền mà y nói thế nào rồi.
Có vài lần hắn thử gọi vào di động của La Huyên, nhưng máy đã tắt, chắc là La Huyên không muốn liên lạc với hắn, hắn cũng liền cắt đứt ý niệm trong đầu.
Nghiêm Tích nghĩ nghĩ, nắm chặt di động, nhanh chóng xuyên qua đám đông, đi sang một bên.
Tương Vân Chu đứng bên cạnh nhìn thấy bóng dáng hắn, mâu quang loe lóe.
Nghiêm Tích nhận điện thoại, giữa những âm thanh ồn ào huyên náo bắt gặp giọng nói bùi tai của La Huyên.
“Náo nhiệt quá nha, chủ quán, chúc mừng.” La Huyên hàm chứa ý cười.
“Cậu mẹ nó có rảnh thì đến đi chứ! Quán bar tái khai trương mà.”
“Tôi biết, không phải tôi đến rồi sao?”
Nghiêm Tích nhìn quanh bốn phía, giật mình hỏi: “Cậu ở đâu?”
“Cậu đi ra khỏi quán bar đi.”
Nghiêm Tích đi ra khỏi quán bar, vẫn không nhìn thấy La Huyên.
“Nhìn sang bên phải, đến góc đường.”
Nghiêm Tích lúc này mới thấy La Huyên.
Mấy tháng không gặp, La Huyên dường như đen đi một chút, tinh thần cũng cao hơn rất nhiều, cái loại hơi thở âm nhu lúc ẩn lúc hiện đã hoàn toàn không còn nữa, nhưng nụ cười vẫn nhu hòa giống trước kia.
Nghiêm Tích nhất thời không biết nói gì, chỉ trách cứ một câu: “Sao không vào quán bar nhìn một chút.”
La Huyên cười lắc đầu: “Không đi.”
“Không tới nhìn xem quán được sửa sang thế nào sao?”
“Không được, quán bar mới thuộc về cậu, tôi chỉ cần những hồi ức ngày trước là được rồi.”
Nghiêm Tích nghẹn ngào nói: “Lâu không gặp, cậu biến cảm tính rồi đó.”
La Huyên cười đến lộ ra cả hàm răng trắng: “Bởi vì tôi chưa từng được tự do tự tại thế này.”
Nghiêm Tích nhìn y, cũng nhịn không được nở nụ cười: “Chúc mừng cậu.”
“Chung vui chung vui.” La Huyên nghĩ nghĩ, nói, “Kỳ thật lần này tôi tới là để chào từ biệt.”
Nghiêm Tích trừng: “Lần trước cậu đã chào từ biệt rồi.”
“Lần này là thật, tôi chuẩn bị ra nước ngoài.” La Huyên nói.
“Nước ngoài, lại là nước ngoài, người nào cũng ra nước ngoài, nước ngoài có cái gì tốt? Ông đây cũng đi nước ngoài rồi, chẳng phải cũng phải trở về đó sao?” Nghiêm Tích phẫn nộ nói.
La Huyên bật cười ha hả, cười nửa ngày mới nói: “Mặc dù mấy ngày nay thật sự rất khoái hoạt, nhưng với hiểu biết của tôi về chú, chẳng bao lâu sau hắn sẽ đổi ý thôi, đến lúc đó lại không kịp.”
Y mỉm cười nhìn Nghiêm Tích: “Cho nên tôi muốn đến một nơi có thể bóc lột giá trị thặng dư(*) nhưng là ngoài tầm tay của chú, tạm thời có thể không về được.”
(*) Giá trị thặng dư giải thích đơn giản thì là nhà tư bản bóc lột sức lao động của nhân công, tiền công không xứng đáng với sức lao động bỏ ra, dẫn đến giá trị đầu vào thấp, nhưng sản phẩm bán ra giá lại cao, dẫn đến giá trị đầu ra cao, phần chênh lệch giữa giá trị đầu vào và đầu ra này chính là giá trị thặng dư.
Nghiêm Tích mất hồi lâu mới nói được: “Cậu cảm thấy đáng sao?”
La Huyên gật đầu: “Không có chú tôi, tôi cũng sẽ bay đi, nhưng mà có chú tôi, chẳng qua là hắn ép tôi phải bay thật cao thôi.”
Tình yêu của La Huyên và sự nghiệp của y đã lồng vào nhau rồi, khó mà tách biệt được, có điều Nghiêm Tích biết tuy miệng y nói là không trở lại, nhưng vẫn sẽ trở về thôi.
Vì chú của y.
Đến lúc đó không biết lại là một hồi giày vò ra sao.
Tâm tình Nghiêm Tích lại trùng xuống, hắn xụ mặt, ánh sáng trong đôi mắt chìm dần.
La Huyên thấy, nở nụ cười: “Hình như mỗi lần gặp tôi, cậu đều sẽ không vui.” Y nói, “Đừng lo, tôi đi ngay đây, cậu có thể vui vẻ rồi.”
“Nói ngốc cái gì vậy.” Nghiêm Tích nói.
La Huyên đi tới, đột nhiên nâng mặt Nghiêm Tích lên, nói: “Chủ quán cậu hôm nay thật xinh đẹp.”
Nghiêm Tích phẩy tay y ra, nói: “Tự dưng giở trò lưu manh.”
La Huyên cười, nghĩ nghĩ, nói: “Chủ quán, nếu người tôi yêu là cậu thì tốt rồi, tôi nhất định phi thường hạnh phúc.”
Nghiêm Tích nghe thấy lời này, sửng sốt một chút, rồi thấy La Huyên cúi người xuống, hôn lên miệng hắn một cái.
Nghiêm Tích nhíu mày.
La Huyên khẽ cười nói: “Tôi muốn hôn cậu lâu lắm rồi.” Y giơ tay lên, vẫy vẫy Nghiêm Tích, “Hẹn gặp lại, chủ quán.”
Nghiêm Tích vẫn cau mày, không nói gì.
“Cậu nhất định phải hạnh phúc đấy.” La Huyên nói, “Cho nên mau quay đầu lại, không quay lại là hạnh phúc sẽ trốn mất đó nha.”
Nghiêm Tích nghe vậy, quay đầu, liền thấy Tương Vân Chu đang đứng ở phía sau.
Nghiêm Tích giật mình, lúc quay lại, phát hiện La Huyên đã nhanh chân bước đi rồi.
Hắn dõi theo bóng dáng La Huyên, e rằng mình sẽ không còn được gặp lại y thật, dù cho y có vì chú y mà trở về đi nữa.
Bởi vì ngay cả quán bar y cũng nhất quyết không bước vào.
Lòng Nghiêm Tích lại trào lên chua xót, lần này hắn hoàn toàn xoay người lại, đi đến trước mặt Tương Vân Chu.
“Tới từ lúc nào vậy?” Hắn hỏi.
“Chắc là lúc cậu ta hôn em.” Tương Vân Chu đáp.
Nghiêm Tích không hiểu sao cảm thấy hơi quẫn bách: “Đó chỉ là đùa giỡn thôi.”
“Ừm.” Tương Vân Chu bình thản thể hiện anh đã biết, nói tiếp, “Vào đi, nhóm bạn của em còn đang chờ em đó.”
Nghiêm Tích gật gật đầu, bước theo Tương Vân Chu đi vào quán bar.
Nhưng hắn nhịn không được vẫn quay đầu lại, La Huyên đã hoàn toàn tan biến vào trong màn đêm.
Thật sự sẽ không còn gặp lại.
Quản lí cũng vậy, La Huyên cũng vậy, đều không có cơ hội gặp lại nữa rồi.
Nghiêm Tích đi theo Tương Vân Chu trở vào trong quán, mọi người vẫn đang vui vẻ uống rượu ngon, ban nhạc trình diễn một giai điệu quen tai, Nghiêm Tích không khỏi có chút hốt hoảng, cuộc sống của mỗi người đều không giống nhau, người ta có lúc cao hứng, có lúc thương tâm, không ai biết được nội tâm của nhau.
Nghiêm Tích nhìn Tương Vân Chu bên cạnh, Tương Vân Chu cảm giác được, cũng quay đầu lại nhìn hắn.
“Đi uống rượu đi.” Tương Vân Chu nói, “Đừng nghĩ ngợi nhiều quá.”
Nghiêm Tích hít vào một hơi.
Nói cũng đúng, hắn vẽ nên một nụ cười trên khuôn mặt, đi tới bên cạnh bạn bè, theo chân bọn họ cùng nhau uống rượu. Hôm nay vốn là một ngày đáng để vui vẻ, nên vui vẻ đi.
Hắn uống rồi lại uống, cảm thấy tất cả phiền muộn đều bị nuốt xuống, đến tận khi hắn thấy bartender bưng lên một ly Long Island Iced Tea.
Nghiêm Tích vỗ bàn.
Mọi người xung quanh đều ngẩn người.
Hắn bắt đầu trèo lên quầy bar, tất cả mọi người kinh hoàng. Mặc dù hắn là đàn ông, nhưng quầy bar vẫn rất cao, hắn vén váy lên, đầu gối đặt lên mặt bàn, bò lên trên.
Hắn vừa leo, vừa quay đầu gọi đám bạn: “Chết tiệt, giúp tôi cái coi.”
Chẳng ai dám tiến lên, cuối cùng Tương Vân Chu phải đi tới, đỡ lấy thắt lưng Nghiêm Tích, nhấc hắn lên.
Nghiêm Tích cuối cùng cũng trèo được lên quầy bar, đứng trên đó, chỉnh chỉnh quần áo, vuốt vuốt tóc, lớn tiếng nói: “Quán bar chúng tôi không có quản lí, bây giờ thông báo tuyển dụng quản lí! Yêu cầu phải là gay! Bộ dạng đẹp trai! Biết kiếm tiền! Hơn nữa…”
Giọng nói Nghiêm Tích thấp dần: “Hơn nữa, tuyệt đối không được biết pha rượu, tốt nhất là vĩnh viễn đừng biết.”
Mọi người ngơ ngác nghe hắn nói xong, thoáng nhìn nhau, có người lập tức a dua theo, hô lên: “Chủ quán, cậu xem tôi có được không a?”
Nghiêm Tích theo âm thanh nhìn qua, bĩu môi, nói: “Bộ dạng anh thất bại!”
Mọi người cười vang.
“Thật mất mặt…” Vương Cẩm Trình nhìn Nghiêm Tích lẩm bẩm.
“Tôi cũng thấy vậy.” Dương Giản đỡ mắt kính, “Ai lôi cậu ta xuống đây?”
Mọi người lại nhìn về phía Tương Vân Chu.
“…” Tương Vân Chu bất đắc dĩ nói, “Cậu ấy say rượu.”
Hơn nữa tâm tình hắn còn không tốt, mỗi lần tâm tình hắn không tốt đều vì người khác, người ta vui vẻ thì hắn vui vẻ, người ta khổ sở thì hắn khổ sở.
Một người vì nhân sinh của người khác mà bận lòng…
Tương Vân Chu nhìn Nghiêm Tích, nói: “Để cậu ấy phát tiết một chút đi.”
Nghiêm Tích đứng trên quầy bar cùng khách khứa nói hưu nói vượn mệt rồi, mới ngồi xuống, cầm ly Long Island Iced Tea kia lên từ từ uống.
Ánh mắt Tương Vân Chu dừng lại trên ly rượu đó, không nói gì.
Nghiêm Tích đương nhiên say gần chết, có điều lần này có Tương Vân Chu, Tương Vân Chu đỡ hắn, gọi tài xế của mình đến.
“Kẻ có tiền đúng là chảnh thật a.” Vương Cẩm Trình xót xa nói, “Tài xế riêng cơ đấy.”
“…. Đừng ghen tị, chúng ta tự lái xe đi.” Dương Giản bình tĩnh nói.
“Đúng vậy, tốt xấu gì cũng là hai người.” Tạ Khánh gật gật đầu, nói với An Đạt, “Đúng không Tiểu Đạt Đạt?”
Kết quả An Đạt nói: “Em không uống rượu.”
“A! Tiểu Đạt Đạt! Em thật là quá tốt! Vậy chúng ta lái xe về đi!” Tạ Khánh cao hứng nói.
“Nhưng chúng ta cũng không có lái xe đến.”
“…”
Vương Thủ Trữ mặt đỏ bừng bừng nhìn xung quanh, người nhiều quá, taxi cũng không gọi được, một mình cậu lại càng khó.
Dương Giản kéo kéo cậu, nói: “Đi chung với chúng tôi đi, đưa cậu về trước.”
Kết quả anh mới vừa nói xong, liền thấy một chiếc xe chạy lại đây.
Quan An Viễn hạ cửa kính, sầm mặt nói với Vương Thủ Trữ: “Lên đi.”
Vương Thủ Trữ con chưa kịp bày tỏ niềm vui sướng, Dương Giản đã vỗ tay ba cái: “A, thật là tốt quá, chúng ta có xe ngồi rồi.” Nói xong, anh liền lôi Vương Cẩm Trình lên xe.
Vương Thủ Trữ ngồi vào ghế phó lái, vui vẻ nói: “Đưa họ về đi, họ đều say cả rồi.”
Quan An Viễn: “…”
Tương Vân Chu lúc này mới lý giải được tại sao Nghiêm Tích lại yêu quý bạn bè của hắn như vậy.
Tương Vân Chu để cho Nghiêm Tích tựa đầu vào vai mình, bảo tài xế chạy chậm chậm một chút.
Anh nhớ lại bộ dáng vừa rồi của Nghiêm Tích, Nghiêm Tích nhìn theo La Huyên, trong mắt là thương xót và mong đợi.
Nhưng Nghiêm Tích chưa từng dùng ánh mắt này nhìn anh.
Tương Vân Chu nghĩ, có lẽ Nghiêm Tích đối với mình không phải không thích. Con người Nghiêm Tích yêu ghét rõ ràng, nếu là thật tình chán ghét, sẽ không ở chung với anh.
Nhưng có một điểm, mức độ quan tâm của bọn họ đối với người kia thật sự rất khác biệt.
Nói không chừng ngày mai khi Nghiêm Tích tỉnh lại, hắn sẽ lại bước vào trong cuộc sống của một người khác, vì tình yêu của một người xa lạ mà bận rộn, không rảnh đi bận tâm đến người ở ngay bên cạnh hắn.
Thể như La Huyên, một La Huyên đi rồi, nhưng vẫn còn một La Huyên kế tiếp.
Tương Vân Chu ngắm nhìn Nghiêm Tích đang yên tĩnh ngủ, chính mình lại muốn lẳng lặng nhìn hắn vì người khác mà lo lắng.
Cho dù anh có tâm hỗ trợ, nhưng lại không thể quản một việc, không thể nói một câu.
Anh trong cuộc sống của Nghiêm Tích, vĩnh viễn chỉ như một người ở bên cạnh.
–
Hôm sau lúc Nghiêm Tích tỉnh lại, chỉ có một mình nằm trên giường, vị trí bên cạnh lạnh lẽo không hơi ấm.
Tương Vân Chu không biết lại tức giận cái gì, hắn mơ mơ màng màng nghĩ vậy.
Hắn đứng dậy khỏi giường, lắc la lắc lư đi rửa mặt.
Khi hắn đánh răng, nhìn thấy mình trong gương, mái tóc dài rối tung hỗn loạn.
Hắn rửa mặt, cẩn thận quan sát, bỗng nhiên thấy thấp thỏm phiền muộn. Cho dù hắn hiện tại ngửa mặt hướng trời, cũng rất khó phân biệt được người trong gương là nam hay nữ.
Hắn cũng không cảm thấy cao hứng.
Hắn hít sâu một hơi, trong đầu đột nhiên hiện ra một ý tưởng. Hắn kéo kéo tóc mình, nhìn thật kỹ, hạ quyết tâm.
Hắn chạy đến phòng thay đồ, lục ra lục vào mãi mới tìm thấy một bộ sơ-mi quần dài tương đối mốt, ướm lên người rồi nhìn vào trong gương, chiếc sơ-mi không tay cùng quần ống loe cổ điển thoạt nhìn vẫn rất yêu (yêu quái).
Hắn lại tìm tiếp, rốt cục tìm được một chiếc sơ-mi ca rô cùng một chiếc quần tây màu vàng nhạt, như vậy nhìn mới giống đàn ông.
Hắn mặc quần áo vào, cột tóc lên, đi đến tiệm cắt tóc mình thường lui tới.
Nhà tạo mẫu tóc vừa nhìn thấy Nghiêm Tích liền sững sờ, thốt lên: “Mỹ nhân, cậu sao lại ăn mặc chính trực như vậy?”
Nghiêm Tích trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Tôi muốn cắt tóc.”
“Cái gì!” Nhà tạo mẫu tóc kinh ngạc, “Tiếc lắm!”
“Ít nói nhảm.”
“Cậu muốn cắt kiểu nào?
“Cắt cho giống đàn ông là được.”
“…”
Mặc dù biết cá tính Nghiêm Tích bướng bỉnh, nhưng nhà tạo mẫu tóc vẫn cực lực thuyết phục hắn đừng cắt, tóc nuôi nhiều năm như vậy mà một kéo cắt xuống, có muốn để dài lại như cũ cũng không dễ.
Nhưng Nghiêm Tích một khi đã quyết định chuyện gì là khó mà quay lại được.
Cuối cùng tóc của Nghiêm Tích vẫn bị cắt xuống.
Khoảnh khắc Nghiêm Tích nhìn vào gương thấy mái tóc dài của mình bị cắt rơi xuống đất, nói không đau lòng là giả. Hắn vì để giữ lại mái tóc này, đã phải cãi nhau với người trong nhà không biết bao nhiêu lần, bị bao nhiêu người chửi là không bình thường.
Nghiêm Tích xem rồi lại xem, càng ngày càng cảm thấy kinh tâm động phách, rất nhiều chuyện bản thân hắn còn chưa chú ý tới, Tương Vân Chu đều thấy được, hơn nữa còn ghi lại.
Hắn xem tới “Chủ nghĩa anh hùng cá nhân, giúp cậu ấy không thể để cậu ấy biết.”
Đây đúng là được ghi lại lúc xảy ra chuyện của Âu Dương Lực, thời điểm Tương Vân Chu cuối cùng ra tay một lần nữa đẩy Âu Dương Lực lên.
Lại cách một đoạn thời gian sau ghi chép này, trống đi vài chỗ, ở giữa có viết một cái tên: “La Sùng”.
Nghiêm Tích cả người đều nhảy dựng.
Khi đó, hắn trăm phương nghìn kế cản trở La Sùng, thuận lợi như vậy, Tương Vân Chu cũng giúp đỡ sao?
Hắn cảm đắng chát dần lan ra khắp miệng lưỡi, tiếp tục nhìn xuống.
Đột nhiên hắn thấy thời điểm tháng chín, có một ngày chỉ có một câu.
“Cắt tóc.”
Tâm Nghiêm Tích đau đớn kịch liệt.
Hắn ôm ngực, cảm thấy thở không nổi, ngã ngồi trên mặt đất.
Bây giờ, hắn mới hoàn toàn hiểu được, bản thân có bao nhiêu ngu xuẩn, ngu xuẩn đến nỗi cho rằng Tương Vân Chu không để bụng.
Chỉ một ít chữ vô cùng đơn giản, chưa viết cái gì cả, nhưng Nghiêm Tích vẫn biết anh lúc ấy cảm thấy mất mát bao nhiêu.
Nghiêm Tích lúc này mới rõ rõ rành rành biết, thì ra mình cũng có thể cảm nhận được cái gì gọi là đau lòng.
Tựa như lúc Tương Vân Chu tự nói, “Thì ra con người Tương Vân Chu lại có thể yêu em đến vậy, nhưng anh ta cư nhiên ngốc đên nỗi ngay cả chuyện đó cũng không thể khiến em nhận ra.”
Nghiêm Tích đứng dậy, xông đến chỗ điện thoại.
Hắn mặc dù ngu ngốc, nhưng không ngu đến mức không có thuốc chữa, hiện tại hắn nói gì cũng sẽ không buông Tương Vân Chu ra nữa.
Nghiêm Tích nhào đến bên cạnh điện thoại, mới nhớ ra, bây giờ vẫn còn là ban ngày, bên Mĩ đang là ban đêm, lúc này gọi điện sẽ quấy rầy Tương Vân Chu.
Hắn nhịn xuống xúc động.
Nhưng loại chuyện này, vốn chính là “nhất cổ tác khí”(*), hiện tại hắn đã phanh lại, không biết phải làm gì tiếp.
(*) [一鼓作气] Thời cổ đại trong chiến đấu thường đánh trống khi tiến quân, hồi trống đầu tiên sẽ kích thích sĩ khí lên cao nhất. Ý nói nhân lúc tinh thần đang dâng cao thì phải làm ngay.
Vì thế hắn lại làm một việc đặc biệt khác — hăn mang quần áo ở căn hộ của mình dọn về đây.
Trong nửa tháng này, hắn khổ sở đi đi về về, đúng là chỉ có kẻ điên mới làm vậy.
Nhưng lần này Nghiêm Tích hạ quyết tâm, bất luận thế nào cũng sẽ không dọn ra ngoài nữa.
Hắn mang bộ dáng giống như lúc mình dọn tới lần trước, sắp đặt lại thật giống như trước kia.
Hắn quét dọn cả căn hộ một lượt, toàn bộ tro bụi đều bị dọn sạch.
Nghiêm Tích thoả mãn nhìn lại gian phòng, so với lúc hắn mới dọn tới thì giống như đúc, như vậy khi Tương Vân Chu trở về, sẽ không phát hiện ra hắn từng dọn khỏi.
Lăn qua lăn lại tới tận buổi chiều, Nghiêm Tích nhàn rỗi là trong lòng khó chịu, liền ngồi xuống, mở sổ ghi chép của Tương Vân Chu ra, tìm một cây bút, vừa xem lại một lần, vừa lật ra phía sau ghi chép.
Hắn xem Tương Vân Chu viết gì, khóe miệng co rút, chiếu theo những gì Tương Vân Chu miêu tả, hắn thật sự là một kẻ tồi tệ.
Một tên ngốc không hiểu phong tình tính cách nóng nảy thích uống rượu.
Nghiêm Tích lật sang trang trống phía sau phần ghi chép, nghĩ nghĩ, bắt đầu viết xuống.
Trong lòng mình, Tương Vân Chu là dạng người gì nhỉ? Đợi sau khi anh trở về, bản thân phải ở chung với anh như thế nào?
Nghĩ đến đây, Nghiêm Tích mong đợi hẳn.
“Manshow.”
“Thật ra tài ăn nói không tồi, nhưng lại không chịu nói.”
” Tức giận sẽ mất dạng vào sáng sớm.”
“Khẩu vị nhạt, không thích cay.”
“Không thích bị nói không phải chuyện của anh.”
Nghiêm Tích viết đến đây, dừng một chút, hình như mình thật sự nói với anh lời này rất nhiều lần…… (còn nhớ là tốt ==)
Hắn thở dài, tiếp tục viết.
“Mặc dù không hay uống rượu, nhưng tửu lượng tốt lắm.”
Nghiêm Tích viết viết, cảm thấy dạng người như Tương Vân Chu, cực kỳ khắc kỷ(*), căn bản không cần người khác phải chiều ý anh.
(*) Người có tính khắc kỷ là người luôn luôn kiềm chế, nghiêm khắc với bản thân.
Hắn có hơi chán nản, nếu vậy chờ Tương Vân Chu quay lại, hắn vẫn không thể biểu hiện cho tốt chút được.
Nghiêm Tích nghĩ một lát, lại tiếp tục viết.
“Thích Nghiêm Tích tóc dài.” Hắn sẽ từ từ nuôi lại tóc.
“Thích giúp đỡ Nghiêm Tích.” Sau này có chuyện gì, hắn sẽ nói với anh trước, chứ không phải lại bảo “Không phải chuyện của anh”.
“Lúc Nghiêm Tích sắc dụ, kỳ thật trong lòng cũng rất cao hứng.”
Những việc Tương Vân Chu thích, đều có liên quan đến Nghiêm Tích.
Hắn nghĩ vậy, buông bút, ngơ ngác nhìn cuốn sổ ghi chép kia, qua hồi lâu, hắn đem bức thư của Tương Vân Chu kẹp vào trong cuốn sổ, thu dọn xong, sau đó đứng lên.
Hắn sắp không chống đỡ nổi sức nặng của cuốn sổ kia nữa rồi.
Tại sao con người Nghiêm Tích lại ngu si như vậy? Thật ra vừa nghĩ đã rõ ràng lắm rồi, nếu không phải yêu đến cực điểm, vui buồn của một người làm sao có thể vì một người khác mà động được.
Đáng tiếc Nghiêm Tích đồ ngốc, vẫn ở đó mà kí thác hy vọng vào hạnh phúc của người khác, tưởng rằng chỉ có từ trên người người ta, mới có thể đạt được khoái hoạt.
Nghiêm Tích ngơ ngẩn đi tới ban công đứng ngây ra, thật vất vả cuối cùng cũng tới mười giờ, hắn quay lại gọi điện thoại.
Vẫn là vị thư ký kia, rất lễ độ chuyển cuộc gọi sang nội tuyến.
Lúc này, Nghiêm Tích đánh phủ đầu, nói: “Anh về đi, em thật lòng biết em có vấn đề gì rồi, anh trở về, sau đó chúng ta bắt đầu một lần nữa.”
Tương Vân Chu bên kia nửa ngày không thốt lên một tiếng, Nghiêm Tích cũng trầm mặc chờ anh trả lời.
Cuối cùng Tương Vân Chu nói: “Kỳ thật tôi không hy vọng vì tôi mà em thay đổi cá tính, em như vậy thật ra rất mê người, chỉ có thể nói tôi không hợp với em.”
Nghiêm Tích nhíu mày, nói: “Anh đừng tự tiện kết luận, anh lúc này căn bản không cho em cơ hội.”
“Tôi sao lại không cho em cơ hội? Em từng nói, sẽ đối tốt với tôi, nhưng mà….” Tương Vân Chu không nói nốt, “Cho nên, coi như hết đi Nghiêm Tích, đừng dằn vặt tôi thêm nữa.”
Nghiêm Tích ra sức nhắm mắt lại, nói: “Em cam đoan, lần này sẽ không như vậy. Em biết thế này thiếu sức thuyết phục, nhưng chỉ cần cho em một cơ hội thôi, một thôi là được rồi.”
Lại tạm dừng một thời gian dài, sau đó Tương Vân Chu nói: “Đúng là cám dỗ tốt đẹp, nhưng em để tôi thoải mái một chút đi.”
Nghiêm Tích cảm thấy cổ họng bị nghẹn lại, nói không ra lời.
Hắn thật sự không thể nhỏ nhẹ dịu dàng, nhưng hắn cũng thật sự không muốn buông ra nữa.
“Anh trở về đi có được không?” Coi như em xin anh.
Nửa câu sau, Nghiêm Tích vẫn là nói không nên lời.
Tương Vân Chu chưa từng nghe qua loại khẩu khí này của Nghiêm Tích, khàn khàn bảo muốn anh quay lại, anh cũng ngẩn ngơ, lại cúp máy.
Nghiêm Tích nghe thấy tiếng máy bận trong điện thoại, hất tay ném ống nghe ra ngoài.
Hắn đi vào phòng thay đồ, ngồi bệt xuống dưới đống váy của hắn.
Không sao đâu, Nghiêm Tích, sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy, nếu đã nói là sẽ không buông tay nữa, thì không được sợ bị cự tuyệt.
Nghiêm Tích cách ba năm ngày thì gọi điện thoại cho Tương Vân Chu một lần, nhưng không nhắc lại chuyện trở về nữa, mà chỉ kể tình hình gần đây của mình, quản lí mới của quán bar được việc ra sao, ca sĩ thường trực mới cũng mời tới rồi này nọ, sau đó còn hỏi thăm Tương Vân Chu ở bên Mĩ có được không.
Lúc đầu Tương Vân Chu còn hồi đáp, sau thư ký thường xuyên bảo anh rất bận rộn không có ở đó.
Đảo mắt, thời gian Tương Vân Chu xuất ngoại đã được một tháng rồi.
Thứ sáu tụ hội vẫn như thường lệ, đề tài nói chuyện của mọi người hoàn toàn xoay quanh chuyện phát triển tình cảm của Nghiêm Tích.
“Nhớ lúc đầu, chúng ta còn trăm phương nghìn kế muốn Nghiêm Tích chấm dứt cuộc sống độc thân, nhưng bây giờ cậu ta vì tình mà khốn khổ, sao tôi lại cảm thấy nghẹn khuất vậy nhỉ?” Vương Cẩm Trình sờ sờ cằm, trăm tư không cách nào giải.
“Bởi vì cậu coi cậu ta như con gái mình.” Dương Giản nói.
“Thì ra là thế! Tôi nói mà, đây là tâm trạng gả con gái đi a.” Vương Cẩm Trình bừng tỉnh đại ngộ, “Từ từ, tại sao lại là con gái mà không phải con trai?”
Nghiêm Tích trở mình xem thường, tự biên tự diễn, thực là lười nghe bọn hắn nói tào lao.
“Có lẽ là anh Tương nhất thời suy nghĩ chưa rõ ràng thôi, đợi anh ấy suy nghĩ rõ ràng là tốt rồi.” Vương Thủ Trữ an ủi Nghiêm Tích.
“Thật là bao nhiêu tuổi rồi? Chỉ cần hai người đều có ý, nói chuyện là tốt thôi, chúng ta đều là người từng trải, nói là tuyệt đối chuẩn.” Vương Cẩm Trình cũng an ủi theo.
An Đạt hỏi vào bản chất vấn đề: “Tôi cũng cảm thấy chuyện không phải không thể giải quyết, vì sao anh Tương lại như vậy, tôi thấy anh ta không phải là người như thế.”
Nghiêm Tích buông đũa, nói: “Anh ấy không chịu nổi tính cách của tôi.”
Tất cả mọi người đứng hình.
“Các cậu cứ bao che, thật ra tôi tính tình rất tệ, tôi biết, làm bạn thì được, làm người yêu tôi vẫn còn thiếu sót.” Nghiêm Tích nói.
Người quý ở cái tự biết mình.
Đáng tiếc cái tự biết mình này phải mất rất lâu hắn mới ngộ ra.
Qua lúc lâu, Vương Cẩm Trình mới ho khan một chút, nói: “Tính tình là vặt vãnh thôi, ở bên nhau có thể từ từ dung hòa mà.”
“Nhưng nhiều người có tình cảm cũng đâu có khả năng ở bên nhau, nguyên nhân đủ kiểu, cuối cùng rồi cũng tụ thành một câu, tính cách không hợp mà thôi.” Tạ Khánh nói.
“Cậu không thể ngậm mồm lại được sao?” Dương Giản từ tốn nói.
“Hu hu hu, Tiểu Đạt Đạt, hắn mắng anh.”
An Đạt cũng không thèm để ý đến hắn.
“Mỗi người một ý kiến, có người nói có thể dung hòa, có người nói mâu thuẫn không thể hoà giải.” Nghiêm Tích khó được khi tự mình nhận thức rõ ràng như vậy, “Trước mắt chuyện quan trọng nhất của tôi, là thuyết phục lão Tương cho tôi thêm một cơ hội nữa.”
Mọi người đều gật đầu, nhưng Vương Cẩm Trình đột nhiên nhớ ra: “Từ từ, cậu không phải muốn sang Mĩ đó chứ, cậu không được tới sân bay nha.”
“Tôi xác thực đã đi.” Nghiêm Tích bình tĩnh hút một ngụm nước ngọt, nói.
“Cái gì!” Tất cả mọi người bùng nổ, trừng Nghiêm Tích.
“Tôi lái xe đi sân bay, nhưng ngay cả cửa xe cũng không dám mở, đã chạy về rồi.”
Mọi người thở ra một hơi.
“Cậu đừng vội, tôi thay cậu sang Mỹ là được.” Vương Cẩm Trình nói, “Tiện đường thăm bố mẹ tôi luôn.”
“Chuyện này, vài ngày nữa An Viễn cũng sẽ đi công tác bên Mĩ, đến lúc đó để anh ấy nói vài câu với anh Tương đi, tôi chung quy cảm thấy bọn họ hẳn là sẽ có tiếng nói chung.” Vương Thủ Trữ nói.
Mọi người nhất trí gật đầu.
Nghiêm Tích nhìn bạn bè của mình, thật sự nhịn không được bật cười thành tiếng.
Mọi người thật là đáng yêu a, ngay cả chuyện yêu đương của mình mà cũng phải bận tâm.
Lại nói bản thân cũng quá thất bại, cả tình yêu của mình mà cũng không chắc chắn.
“Các cậu yên tâm đi, đây là chuyện riêng giữa chúng tôi, tôi chưa bao giờ tâm bình khí hòa thế này, tôi biết nên làm thế nào, các cậu không cần lo lắng.” Nghiêm Tích chân thành nói.
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng Vương Cẩm Trình tổng kết: “Bất luận thế nào, không được tới sân bay.”
“Được, được.” Nghiêm Tích gật đầu đáp ứng.
Tụ hội xong, Nghiêm Tích về nhà, vừa nhìn đồng hồ, hơn mười một giờ, lại gọi điện thoại cho Tương Vân Chu.
Thư ký rất có lễ phép nói, ngài Tương đã ra ngoài làm việc, Nghiêm Tích cũng rất có lễ phép nói, cảm ơn, làm phiền, hắn hôm khác sẽ lại gọi đến.
Nghiêm Tích treo điện thoại, kỳ thật hắn không phải không tìm được cách liên hệ khác với Tương Vân Chu, nhưng tử triền loạn đả như vậy thật sự không phải là việc một người có phong độ nên làm.
Nghiêm Tích đi ra ban công, nhìn ra bên ngoài.
Tầm nhìn cao tầng của căn hộ cao cấp vô cùng tốt, có thể nhìn rất xa, dưới những ngọn đèn lung linh như ánh sao, chiếu rọi lên không trung thành một mảng ửng hồng.
Thành thị ban đêm, luôn sáng rực như thế.
Nghiêm Tích ôm ngực, nhìn lúc lâu, nghĩ thầm mình tới nơi này đã được nhiều lắm rồi, chỉ sợ sau này cũng phải ở đây mãi.
Hắn nhớ đến người mẹ ở bên Mĩ, đó là vướng bận duy nhất của hắn, làm một đứa con hắn thật sự quá thất bại, mẹ hết lần này đến lần khác thả hắn đi, bản thân lại rũ bỏ tất cả trách nhiệm.
Mẹ cắt đứt toàn bộ liên lạc, thật ra là vì muốn bảo vệ hắn, nhưng hắn vẫn khát khao một cuộc điện thoại đến từ nước Mĩ.
Nghiêm Tích ngẩng đầu nhìn bầu trời, thấy có một điểm đỏ xẹt ngang qua trời đêm, chắc là một chuyến bay đêm.
Hắn lấy di động ra, đánh một cuộc điện thoại: “Xin chào, tôi muốn đặt một vé máy bay đi New York. Thời gian a, càng sớm càng tốt.”
Qua một tháng rồi, Nghiêm Tích cảm thấy suy nghĩ của Tương Vân Chu khẳng định là sẽ không thay đổi nữa, Nghiêm Tích có không muốn buông tha thế nào, anh cũng không có vẻ muốn trở về.
Nhưng Nghiêm Tích nghĩ rằng, hắn không thể ngồi đây chờ chết, chờ chết từ trước đến nay không phải là phong cách của hắn.
–
Nghiêm Tích đặt vé máy bay vào chiều ngày hôm sau, hắn thu dọn một chút đồ đạc, phát hiện túi nào cũng nhỏ.
Quần áo hắn muốn mang đi rất nhiều, còn muốn mang quà trong nước qua đó nữa.
Sau đó hắn lại nghĩ, dứt khoát lấy hết ra, chỉ để lại một bộ đồ sạch, dù sao cũng có tiền sang kia mua cũng được.
Hắn yên tâm đi ngủ, cư nhiên ngủ rất ngon, đến hôm sau, hắn ăn cơm trưa, hướng về sân bay mà đi.
Lúc lái xe chạy được nửa đường, lại nhận được điện thoại của Vương Cẩm Trình.
“Ê, tôi nói cậu nghe, tôi nói với bố mẹ tôi rồi, tuần sau tôi sang Mĩ một chuyến, đến lúc đó tôi sẽ đến gặp anh Tương kia.” Vương Cẩm Trình nói trong điện thoại.
Nghiêm Tích nghe xong thiếu chút nữa đem xe đụng vào hàng rào bảo vệ trên đường cao tốc sân bay.
“Cậu không cần đi dạy sao? Đừng nha, tôi nói việc này tôi tự giải quyết là được rồi.” Nghiêm Tích vội vàng nói.
“Tôi tiện đường thôi, đương nhiên nếu có thể bỏ anh Tương của cậu vào bao tải đem về luôn thì càng tốt.”
“Thật sự không cần đâu, hơn nữa loại chuyện này nếu để người khác khuyên giải ngược lại sẽ sinh tâm lý phản kháng đó.”
“Ô, Nghiêm Tích từ lúc nào thì biết thay người khác suy nghĩ vậy.” Không biết có phải tai Nghiêm Tích không tốt hay không, hắn cư nhiên nghe thấy ghen tuông trong lời nói của Vương Cẩm Trình.
Nghiêm Tích có chút hoảng sợ, sau đó mắng: “Đệt, Vương Cẩm Trình, cậu sẽ không thật coi tôi là con gái cậu đấy chứ?”
“Mẹ kiếp, ông đây là quan tâm cậu đó.” Vương Cẩm Trình lớn tiếng nói.
“Dù sao thì cậu không được đi Mĩ.”
“Tôi sẽ đi, cậu quản được sao.”
Nghiêm Tích trở mình xem thường: “Tôi đúng là không quản được cậu, cậu cũng đừng quản chuyện của tôi.”
Vương Cẩm Trình còn muốn nói nữa, đột nhiên nghe thấy trong điện thoại Nghiêm Tích có tiếng xe: “Cậu đang làm gì vậy?”
Nghiêm Tích hơi chột dạ, nói: “Tôi lái xe đi siêu thị.”
“Cậu mà chịu khó vậy?”
“…. Tóm lại cậu không cần phải đi Mĩ, tâm ý của cậu tôi nhận, nhưng chuyện này tôi đã có biện pháp rồi.” Nghiêm Tích nhìn cột mốc đường, sắp đến sân bay, “Vậy đi, bye bye.”
Nghiêm Tích treo máy, thở dài.
Nếu nói với Vương Cẩm Trình hắn hiện tại đang trên đường tới sân bay, nói không chừng Vương Cẩm Trình sẽ báo cảnh sát hắn bị tai nạn dọc đường quá.
Nghiêm Tích nhìn con đường phía trước, cách sân bay càng ngày càng gần.
Lúc nói chuyện điện thoại ban nãy, lòng bàn tay hắn toàn là mồ hôi.
Hắn nắm chặt tay lái, khẽ cắn môi, nghĩ “nhất cổ tác khí”.
Lái xe chạy đến sân bay, hắn nghĩ đợi hắn lên máy bay, sẽ tìm người đem xe về, cho dù hắn nghĩ thì nghĩ vậy, muốn phân tán lực chú ý của mình, nhưng hắn vẫn sợ muốn chết.
Không dám mở cửa xe, không dám đi xuống xe.
Hắn nhìn đồng hồ, còn sớm, nhưng không thể không xuống xe.
Hơn mười phút nữa trôi qua, hắn mới chậm rãi mở cửa xe, đợi đến khi hắn giẫm chân xuống mặt đất, thiếu chút nữa đứng không vững mà ngã sấp xuống.
Hắn đã lâu không chật vật như vậy.
Nghiêm Tích hít mấy hơi, đi về phía đại sảnh.
Hắn từ lúc nào thì bắt đầu sợ sân bay nhỉ?
Hình như là sau khi cha qua đời, hắn phẫn nộ xuất ngoại, liền phát hiện hắn thế nào cũng vô pháp đi vào sân bay.
Hắn sợ, sợ máy bay mang hắn về căn nhà đáng sợ kia.
Nghiêm Tích chậm rãi đi đến lối vào, nhiệt độ trong sân bay vừa phải, nhưng cả người hắn đã đầy mồ hôi.
Hắn hơi phát run, muốn đi làm thủ tục, lại bước cũng không bước nổi.
Hắn ngừng lại, bình tĩnh đứng trong đại sảnh quốc tế.
Lui tới đều là người, biểu tình trên mặt hoặc lạnh nhạt hoặc lo lắng, từ sát bên người Nghiêm Tích mà đi qua.
Nghiêm Tích nhìn mái nhà trong suốt của đại sảnh, rất muốn quay về.
Muốn quay về, quay về vùi mình vào trong phòng thay đồ, không muốn đi ra ngoài nữa, bên ngoài rất nhiều thứ đáng sợ.
Nhiều năm như vậy, hắn chưa từng bước ra khỏi thành phố này một bước, chấp nhất của hắn đối với thành phố này giống hệt như của Tạ Khánh.
Nhưng Tạ Khánh ở lại đây là vì yêu, mà hắn là vì không ra được.
Càng không ra được, cái gai đâm xuống càng sâu, nơi này có bạn bè của hắn, sự nghiệp của hắn, còn có nhà của hắn.
Gai đâm càng sâu, hắn lại càng lúc càng sợ cái nơi gọi là sân bay này.
Hắn sợ một khi rời khỏi nơi này, những thứ ấm áp tốt đẹp đó sẽ không còn nữa.
Bạn bè hắn vì hắn mà dựng nên một tòa thành, hắn ở bên trong khoái hoạt sống.
Nhưng đây cũng là vây thành (thành bị vây xung quanh).
Nghiêm Tích nhắm mắt, thân thể run rẩy ngày càng kịch liệt, những người bên cạnh nói chuyện, âm thanh trong tai hắn dần bị bóp méo, nghe không rõ nội dung, âm thanh này trở nên bén nhọn chói tai hẳn lên.
Ồn quá…….
Hắn mở to mắt, người trước mắt trở nên mơ hồ, thật thật giả giả khiến hắn không phân biệt được, những sinh vật đang di chuyển bênh cạnh hắn đây, thật sự là người sao?
Tại sao hắn lại không cảm nhận được chút độ ấm nào, cảm thấy những cái bóng này đều là ác ý.
Nghiêm Tích lảo đảo một chút, sắp đứng không vững nữa.
Hắn cố gắng bảo trì cảm xúc của mình, chính bởi vì hắn biết hắn rất dễ dàng mất khống chế. Nhưng chắc là ở một chỗ lâu quá, gần đây chung quy gặp gỡ những người khiến hắn khó chịu, phát sinh một số chuyện khiến hắn cảm thấy buồn bã.
Tỷ như quản lí, tỷ như La Huyên, tỷ như…. Tương Vân Chu…..
Ngay cả việc xem mắt trong quán bar, cũng phát sinh chuyện nghẹn khuất.
Hắn còn tưởng rằng không có chuyện, cho dù có cắt tóc cũng sẽ không có việc gì, quán bar bị hủy, xây lại là được, bởi vì hắn còn có bạn bè, hơn nữa hắn có Tương Vân Chu.
Hắn an nhàn sinh sống trong tòa thành của mình.
Nhưng hiện tại, hắn đứng ở chỗ này, là một vây thành hoang phế.
Chuyện xảy ra thường lệ trong tiểu thuyết, dường như Nghiêm Tích sẽ vượt qua khó khăn chồng chất, đột phá bản thân, vượt qua quá khứ.
Chướng ngại tâm lí tính là gì, chỉ có chân ái mới là vô địch.
Vì thế hắn có thể thành công đến Mĩ, sau đó cảm động Tương Vân Chu, hai người thành công hòa hảo.
Kỳ thật trước khi hắn đặt vé máy bay cũng đã nghĩ như vậy, rồi sẽ có kỳ tích, chẳng sợ cơ hội chỉ có một phần vạn.
Nhưng mọi chuyện sẽ không tốt đẹp như vậy.
Có người thấy Nghiêm Tích không thích hợp, gọi nhân viên sân bay đến đây, bọn họ vây quanh hai bên Nghiêm Tích lo lắng hỏi: “Cậu này, cậu không sao chứ?”
Nghiêm Tích cảm thấy bản thân chia thành hai người. Một người lạnh lùng nhìn tất thảy trong sân bay, thấy mọi người hảo tâm vây quanh, năm mồm bảy miệng bảo hắn đi nghỉ ngơi, còn có người muốn tới dìu hắn.
Mà người còn lại, ánh mắt đỏ ngầu, đem cái người muốn tới dìu hắn kia một phen đẩy xuống.
Nhớ rõ khi đó bác sĩ tâm lý của hắn nói như thế nào nhỉ, hắn có xu hướng thông qua công kích để giảm bớt áp lực, đề nghị cần phải tránh những hoàn cảnh có thể dẫn đến hành vi xúc động.
Cho nên khi hắn phát hiện mình mặc nữ trang, có thể giảm bớt bất an, hắn mới trở thành một người thích hóa trang.
Hắn chán ghét bản thân như vậy siết bao, hắn bức Tương Vân Chu rời đi, lại ngay cả chuyện đi tìm anh nhỏ bé thế này cũng không làm được.