Tang Ca

Chương 4 : Kết thúc

Ngày đăng: 16:25 18/04/20


Trường Ca năm thứ mười, Hoàng đế bệnh nặng, lập Tự Thân Vương Thái Hạo làm thái tử.



Nhìn những thuật sĩ ở bên cạnh chàng thần bí lẩm nhẩm chú văn đã học thuộc, ta chỉ muốn phát cáu một trận, hận không thể hiện nguyên hình để hù chết hết đám đạo sĩ giả thần giả quỷ này.



Chàng ốm đã rất lâu, thân hình cực kỳ gầy yếu, mở mắt cũng thật nặng nề, nhưng mỗi khi đám đạo sĩ xướng niệm, chàng vẫn cố tập trung tinh thần, nhìn bọn họ hoàn tất các nghi thức quái lạ.



Chính sự đã trao toàn quyền cho thái tử. Cho đến hiện tại, Tử Vụ vẫn chưa nạp phi tử nào, không có con nối dòng, chàng tự tiện lập con trai của huynh đệ mình làm thái tử. May mắn là thái tử đối với chàng thập phần tôn kính.



Nghi thức kỳ quái cuối cùng cũng xong, những thuật sĩ lui ra. Chàng đã mệt mỏi cùng cực, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.



Ta ngồi bên cạnh giường chàng nằm, lẳng lặng nhìn khuôn mặt chàng, trong lòng không nhịn nổi xót xa…



Tử Vụ à Tử Vụ, chàng hà tất phải tự làm khổ mình như vậy?



Tang Ca quả thật vô cùng may mắn, có thể được chàng nhớ mong đến tận bây giờ…



“Hoàng thượng!” Thái giám bên cạnh khẽ khàng gọi “Hoàng thượng, thái tử đã đến.”



Chàng hơi hé mở mắt, gật gật đầu. Thái giám truyền thái tử vào.



“Hoàng thúc phụ, thân thể có tốt hơn không?”



Tử Vụ lắc đầu, bất đắc dĩ cười đáp “Vẫn cứ như vậy, chính sự thế nào?”



“Toàn bộ đều tốt ạ. Hôm nay Hạo nhi tới là có tin tốt muốn báo cho thúc phụ.” Tử Vụ chợt hưng phấn, giương mắt nhìn hắn, Thái Hạo vui vẻ nói “Trước đây không lâu, Thượng thư Tiêu Dật du xuân ở vùng ngoại ô Kinh thành gặp được Thái Hư chân nhân. Tiêu Dật thuận tiện mời chân nhân vào trong phủ làm khách. Người này là huyền học Tông sư, nếu thỉnh ông ta đến, thúc phụ người…”




Tử Vụ khoát tay cười nói “Cái gì là chân nhân, tông sư. Mấy năm nay trong cung thiếu chân nhân và tông sư sao? Chẳng qua chỉ là danh hiệu, giả thần giả quỷ thôi. Hạo nhi không thể tin được.”



Thái Hạo ngẩn người “Nhưng mà không phải thúc phụ vẫn tin sao?”



“Tin?” Tử Vụ cười nhưng lại kèm theo cơn ho khan kịch liệt, người hầu chung quanh vội vàng bón cho chàng uống nước, đã lâu rồi chàng mới tốt như hôm nay, chàng nhìn ngoài cửa sổ “Chỉ là một chấp niệm suốt đời không bỏ xuống được. Chỉ sợ đến khi xuống dưới ấy, nàng lại không chịu đợi ta. Điều mong muốn duy nhất bây giờ là ta có thể thấy nàng lần cuối, mới có thể an tâm mà đi.”



Thái Hạo chần chừ nói “Vậy Thái Hư chân nhân, thỉnh hay không thỉnh?”



Tử Vụ im lặng rồi đáp “Thỉnh.”



Hôm sau, ta liền gặp được Thái Hư chân nhân kia. Cốt cách tiên nhân, quan trọng là ta cảm giác trên người ông ta có một luồng khí tức kì quái, khiến cho ta có chút sợ hãi không dám đến gần. Ông ta vừa vào điện, ta đã cảm giác bị một sức mạnh ép đến không thở nổi, đành phải núp ở ngoài phòng, nhìn họ qua cửa sổ.



Thái Hư chân nhân nhìn thấy Tử Vụ vẫn không hành lễ, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Tử Vụ cũng không để ý tới, cho thái giám và các thị nữ lui hết ra ngoài điện…



“Lão đạo nghe nói Hoàng thượng trầm mê đạo thuật đã nhiều năm.”



Tử Vụ mấp máy đôi môi bạc trắng: “Chỉ là chấp niệm một người.”



Chân nhân vuốt chòm râu bạc thật dài của mình: “Hoàng hậu?” Đôi mắt Tử Vụ sáng lên, bình tĩnh quan sát ông ta. Chân nhân cười nói “Nếu là Hoàng hậu, thì nàng ta đang ở tại nơi này.” Nói xong ông cười tủm tỉm, nhìn về hướng ta.



Trong lòng ta căng thẳng, nhìn thấy Tử Vụ khẩn trương vội vàng nom tìm kiếm ta xung quanh, nhưng chàng vẫn không nhìn thấy ta.



“Ngươi nhìn thấy nàng? Ngươi nhìn thấy nàng?” Tử Vụ liên tục hỏi, “Nàng có tốt không? Đúng là nàng vẫn còn đang chờ ta sao? Nàng… Nàng…” gấp gáp đến không thành lời…



Mắt ta không khỏi căng phồng đau đớn, nếu như còn có thể khóc, ta đã bật khóc…
Mắt ta không khỏi căng phồng đau đớn, nếu như còn có thể khóc, ta đã bật khóc…



Lão đạo suy tính một hồi nói “Hoàng hậu vì chấp niệm, thành quỷ. Nếu không siêu độ đầu thai, e là về sau cùng, hóa thành lệ quỷ.”



Chấp niệm ư?



Ta nào có chấp niệm điều gì? Liếc mắt nhìn Tử Vụ ta mới bừng tỉnh nhận ra, thì ra không phải ta không có chấp niệm, mà bởi vì chấp niệm quá sâu nên quên mất bản thân. Ta cố chấp chờ đợi An Tử Vụ, chờ chàng đợi chàng, hết năm này sang năm khác, theo sau chàng, bảo vệ chàng.



Tử Vụ nghe Thái Hư chân nhân nói, ngẩn ra, hỏi “Siêu độ như thế nào?”



“Không có chấp niệm thì không cần siêu độ, sau đó có thể đầu thai.”



“Tang Ca chấp niệm điều gì?”



“Điều này phải hỏi chính Hoàng thượng.”



Tử Vụ lại ngẩn ra, miệng khe khẽ nhẩm hai chữ chấp niệm, phút chốc chàng ngây người: “Nàng đang đợi ta, quả nhiên nàng vẫn đang đợi ta.”



Thái Hư chân nhân cười rồi rời đi.



Màn đêm buông xuống, tẩm điện của Tử Vụ không ai canh giữ, ta đứng bên gốc cây đào trong viện, ngước nhìn ánh trăng lung linh huyền ảo.



Nghe được tiếng hô hấp nặng nề của người ở trong điện, ta quay đầu nhìn lại, chàng đang nghiêng người tựa vào cửa sổ, vẫn nụ cười nồng ấm, vẫn ánh mắt dịu dàng, giống như lần đầu gặp nhau giữa mưa bụi mịt mờ Giang Nam năm đó.



Ta là ca nữ phiêu bạt, chàng là hầu gia phong lưu, lần đầu gặp nhau đẹp như mộng ảo.



Hoa đào phía sau đúng lúc bừng nở, cánh hoa rơi rụng nhuộm hồng những bông tuyết trắng phau.



“Tang Ca.” Chàng nói: “Ta đã trở về.”



Tháng ba, Trường Ca năm thứ mười, Hoàng đế băng hà.



==Hết==