Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch
Chương 1 : Hoa hồng (1)
Ngày đăng: 12:36 30/04/20
Edit: Mộc
Sáng sớm, nồi bị cháy.
Từ Phẩm Vũ đang đi giày thì ngửi được mùi khét, không để ý chân đã xỏ vào một chiếc giày, cô vội vàng chạy vào nhà bếp.
Tắt lửa, mở vung, phả vào mặt là luồng khói gay mũi.
Từ Phẩm Vũ bị khói sộc vào cổ, ho một tràng dài, cái cổ trắng nõn cũng bị nhuộm thành màu hồng. Đáy nồi có vẻ vô cùng thê thảm, thứ bên trong biến thành một đám màu đen, không thể nhìn ra được hình dáng ban đầu. Cô vội vàng lấy một cốc nước để làm dịu cổ họng khô khốc.
Cô ra khỏi nhà liền ho hai tiếng.
“Bị cảm à?”
Từ Phẩm Vũ nhìn về phía phát ra âm thanh.
Hai tay cậu đút trong túi quần, khung cảnh là bầu trời trong sáng, ánh nắng buổi sớm dịu dàng phác họa bóng người cậu.
Ngụy Dịch Tuần có vẻ bề ngoài điển trai khiến nữ sinh liên tiếp quay đầu lại.
Cô mím môi, cổ họng dịu đi mới nói, “Không, mẹ mình quên tắt bếp, mình bị sặc khói.”
Nhà Ngụy Dịch Tuần và nhà cô cách nhau khoảng sáu trăm mét.
Nhưng sáu trăm mét này cũng là khoảng cách giữa khu dân cư cao cấp và bình dân. Gia cảnh của Ngụy Dịch Tuần khá tốt, có điều thế cũng không gây trở ngại quan hệ giữa hai người, đại khái coi như là thanh mai trúc mã.
Khả năng là vì vậy nên Từ Phẩm Vũ không cảm thấy cậu bạn này có điểm gì khiến người ta thích. Đương nhiên, điểm thích ở đây là chỉ sự động lòng giữa người khác phái.
Là bạn bè, không thể không nói rằng cô vô cùng cảm tạ Ngụy Dịch Tuần đã nhiều năm nay không rời không bỏ.
Vì không để cô bị trừ điểm đi muộn trong học kỳ này, Ngụy Dịch Tuần đã làm hết trách nhiệm, trở thành đồng hồ báo thức người cho cô.
Nhưng cuối cùng Tử Phẩm Vũ cũng biết hôm nay người đứng ở cửa trường kiểm tra đồng phục là Thẩm Hữu Bạch.
Chỉ có Từ Phẩm Vũ nhìn thấy cậu là mỉm cười. Ngụy Dịch Tuần quăng một hộp sữa chua tới.
Từ Phẩm Vũ nhịp nhàng tiếp được, lắc hộp sữa chua trong tay với cậu, “Cảm ơn.”
Ngụy Dịch Tuần xoay người, phất tay sau gáy, rời đi cùng bạn mình.
Trần Tử Huyên huých cùi chỏ vào cô, hỏi khẽ, “Cậu và Ngụy Dịch Tuần đang qua lại à?”
Từ Phẩm Vũ kinh ngạc nhìn cô ấy, “Đương nhiên không phải.”
Cô ấy nhíu mày không tin. Từ Phẩm Vũ sốt ruột giải thích, “Mình thích người khác!”
Cô ấy lại nheo mắt, không tin cho lắm. Từ Phẩm Vũ thở dài một tiếng, “Haiz, nói nhỏ cho cậu biết vậy.”
Cô ghé vào tai Trần Tử Huyên, giọng nhỏ đến mức gần như không có nhưng vẫn có thể nghe được mấy chữ, “Là Thẩm Hữu Bạch.”
Cô nói xong, Trần Tử Huyên vẫn tỏ ra bình tĩnh, “À.”
Từ Phẩm Vũ trừng mắt, “Sao cậu không biểu hiện kinh ngạc chút nào vậy.”
Cô ấy lắc đầu, “Toàn bộ Đức Trí…”
Trần Tử Huyên khoa trương dùng hai tay vẽ thành vòng tròn, “Nữ sinh thích Thẩm Hữu Bạch dù xếp vào một lớp cũng không hết đâu.”
Chuyện ấy thật ra Từ Phẩm Vũ cũng hiểu rất rõ.
Lấy ống hút nhựa ra cắm vào hộp sữa chua. Cô ngồi tựa ở bệ cửa sổ, nhìn phong cảnh đối diện, trong miệng nhanh chóng cảm nhận được vị chua xót ngọt ngào.
Từ Phẩm Vũ vừa cắn ống hút vừa nói, “Ừ,mình biết thế, nên mình tranh thủ làm người mà cậu ấy ghét nhất.”
Trần Tử Huyên sửng sốt một lúc, đáp lại cô, “Đúng là ý tưởng tốt, chúc cậu thành công.” Từ Phẩm Vũ cười, “Xem tình hình hiện giờ thì mình cách thành công không xa rồi.”