Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch

Chương 12 : Bị cảm (2)

Ngày đăng: 12:37 30/04/20


Bị ánh sáng đột kích, Từ Phẩm Vũ không thoải mái, nháy mắt vài cái.



Lúc nãy quá tối, không thể nhìn rõ bên trong nhà anh. Hình ảnh trước mắt hiện giờ làm cô sững sờ.



Phong cách bài trí trong nhà Thẩm Hữu Bạch khiến cô không biết phải nói thế nào.



Nếu nhất định phải tìm một từ để hình dung, có lẽ là cảm giác lạnh lẽo.



Tường trắng, sô pha đen, sàn nhà gỗ nâu, trên khay trà bằng thủy tinh có một cái gạt tàn màu trắng, trong nhà không có đồ vật ném lung tung. Tất cả tủ đều màu đen, ngay cả ti vi cũng có vẻ rất sắc nhọn.



Khi cô còn đang ngơ ngẩn, Thẩm Hữu Bạch đã đi về phía phòng bếp, không quay đầu lại, hỏi, “Uống gì?”



Từ Phẩm Vũ tỉnh táo lại, đi tới sau lưng anh, “Không cần đâu, mình sẽ đi nhanh thôi.”



Thẩm Hữu Bạch coi như không nghe thấy cô nói, lấy một cái cốc thủy tinh ra, đổ nước đá vào.



Từ Phẩm Vũ vừa dứt lời thì hắt xì một cái, anh lại xoay người đổ một nửa chỗ nước lạnh đi, rót nước nóng vào trong cốc.



Cô cầm chiếc cốc anh đưa, lòng bàn tay ấm áp.



Từ Phẩm Vũ gật đầu, “Cảm ơn.”



Đôi môi còn chưa rời khỏi mép cốc, cô đã hiếu kỳ hỏi, “Cô chú không có nhà sao?”



Thẩm Hữu Bạch nhìn cô, “Không có.”



“À.” Không biết nên nói gì nữa, Từ Phẩm Vũ đành ngậm miệng cốc.



Im lặng một lúc, anh nói, “Tôi ở một mình.”



Từ Phẩm Vũ hơi kinh ngạc, nói thầm trong lòng, ‘Thật là lợi hại, nếu mình sống một mình thì nhất định sẽ làm cho căn nhà lộn xộn hết cả lên, hơn nữa chỉ biết ăn chứ không biết nấu…”



Cô nói chuyện bằng giọng mũi, tiếng nói mềm mại quanh quẩn bên tai. Thẩm Hữu Bạch chống hai tay lên mặt bàn bóng loáng như gương, đầu ngón tay gõ vài cái.



Anh quay đầu đi, cắt ngang lời cô, “Thật ra thì em muốn nói gì?”



Từ Phẩm Vũ sửng sốt một chút, sau đó mím môi, “Mình muốn hỏi cậu…”



Cô bình tĩnh lại, giương mắt nhìn thẳng vào anh, “Những gì cậu nói hôm qua, là thật chứ?”



Thẩm Hữu Bạch nhíu mày, “Tôi đã nói gì.”



Cô mở to hai mắt, do dự đôi chút, mơ hồ nhắc lại, “Cậu… muốn với mình.”



Anh nhướn mày, “Hả?”



Từ Phẩm Vũ luống cuống, người này đang cố ý mà!



Thật khó chịu, cô há miệng ra rồi lại không phát ra được âm thanh, cuối cùng vùi đầu vào cánh tay, “Không nói ra miệng được.”



Thẩm Hữu Bạch luôn nhìn chăm chú vào môi cô, khi đóng khi mở, hàm răng trắng tinh lúc ẩn lúc hiện.



Mãi tới khi cô gục đầu xuống, anh mới nắm lấy cổ tay cô, “Đi theo tôi.”
Đẩy ra đáy quần lót của cô, trong mắt anh, nơi đấy màu hồng phấn đầy nhục dục.



Anh mím môi lại, hơi thở gấp gáp.



Từ Phẩm Vũ còn chưa đoán ra anh sẽ làm gì, đầu ngón tay lạnh lẽo đã tiến vào hạ thể của cô. Toàn thân cô như bị dòng điện chạy qua, cô sợ hãi kêu lên một tiếng, nắm lấy cổ tay Thẩm Hữu Bạch.



Anh dừng lại nhưng không cho tay ra ngoài, khẽ kẹp ở miệng huyệt.



“Đừng lo, anh sẽ không làm hỏng nó.” Giọng anh hơi khàn.



Có thể thấy sự kiềm chế rõ ràng trong đôi mắt Thẩm Hữu Bạch, cô không ngăn cản anh nữa mà tự nắm chặt lên ghế tựa.



Ngón tay anh chậm rãi đi vào, lạnh lẽo dần trở nên ấm áp.



Từ Phẩm Vũ nhắm mắt lại, cắn vào môi dưới, hạ thể truyền tới từng cơn bủn rủn, hai chân khó chịu sượt trên mặt đất.



Ngón trỏ đã tiến vào một nửa, anh di chuyển trong phạm vi nhỏ, ngón tay nhanh chóng bị bao vây.



Còn muốn đi vào nơi sâu hơn nhưng hình như đã chạm phải một tầng ngăn cách mỏng manh.



Anh bỗng dưng đứng lên.



Sau khi rút ngón tay ra, dường như có chút khí lạnh thổi vào trong huyệt, khiến Từ Phẩm Vũ mở mắt ra.



Thẩm Hữu Bạch xoay người nhấn vai cô xuống, lực tay hơi mạnh. Cô vẫn duy trì tư thế cũ, vẻ mặt ngơ ngẩn.



Anh cắn mạnh lên khớp xương ngón trỏ, nôn nóng đi lại trong phòng khách tìm đồ, sau đó lấy một điếu thuốc trong bao ra.



Tay anh khẽ run rẩy, bật lửa đánh mấy lần mới được.



Anh hít liên tục vài hơi, khí lạnh theo hơi thuốc xâm nhập vào phổi, lúc này anh mới thấy dễ chịu hơn một chút.



Thật ra, cô có từng ‘làm’ với ai không không quan trọng, đối với Thẩm Hữu Bạch mà nói, chỉ cần từ bây giờ cô ở bên cạnh anh, những chuyện khác, không quá quan trọng.



Anh chỉ muốn tìm cớ để chạm vào nơi mềm mại nhất của cô mà thôi.



Anh tự hại mình thê thảm rồi.



Từ Phẩm Vũ chỉnh lại váy, lo lắng đi tới phòng khách. Cô tới bên cạnh Thẩm Hữu Bạch.



Anh lập tức khom lưng, di tắt điếu thuốc vào gạt tàn. Sau đó, xoay người nắm chặt hai vai của cô.



Một nụ hôn rơi lên trán cô.



Thẩm Hữu Bạch nói, “Anh chờ em.”



Đôi môi mềm mại rời đi, Từ Phẩm Vũ ngẩng đầu nhìn anh.



Gương mặt ấy, vốn dĩ là cao ngạo ngông cuồng, một khi có vẻ say đắm, sẽ khiến người ta không thể quên được.



P/S: Bạn Bạch biến thái quá thể