Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch

Chương 17 : Nghiên cứu (2)

Ngày đăng: 12:37 30/04/20


Edit: Mộc



Từ Phẩm Vũ đi về phía anh, suy nghĩ một chút sau đó ngồi quay lưng với anh. Giữa cô và lồng ngực Thẩm Hữu Bạch còn một khoảng cách như có như không.



Cô nghiêng đầu, mùi thuốc lá thoang thoảng áp sát mặt cô.



Thẩm Hữu Bạch dựa người vào trước, dán lên lưng cô, giọng nói anh ở sát bên tai cô, “Em đúng là…”



Tiếng anh khẽ khàng đến hư ảo, bàn tay vén váy cô lên, chạm vào quần lót. “Cởi quần đi, nếu không lúc nữa…”



Từ Phẩm Vũ nhảy lên, chân còn chưa vững đã bị anh giữ lấy cổ tay, kéo một cái, lại quay về giường, lừng va vào lồng ngực anh.



Khuỷu tay Thẩm Hữu Bạch ngăn ở bụng cô, khiến cô không dậy được.



Từ Phẩm Vũ vội vàng quay đầu lại, hơi thở nóng rực sượt qua chóp mũi cô, “Anh sẽ không cởi quần, em yên tâm.”



Cô không muốn trải nghiệm cảm giác quần lót ướt át dính vào người, may mà hôm nay cô có mang băng vệ sinh trong túi.



Từ Phẩm Vũ do dự đôi chút, sau đó hai tay chạm lên quần, kéo xuống, mông cô cũng nâng lên hạ xuống theo động tác.



Thẩm Hữu Bạch chăm chú nhìn chiếc quần in hoa màu nhạt bị đẩy ra khỏi bắp đùi cô, trượt xuống theo đôi chân tinh tế.



Cô nhìn xung quanh một lúc, không thể làm gì khách ngoài việc đặt quần lót ở chân giường.



Từ Phẩm Vũ quay đầu lại hỏi anh, “Vậy…tiếp theo thì thế nào?”



Thẩm Hữu Bạch nhìn cặp lông mi hơi cụp xuống của cô, bên dưới là đôi môi hồng.



Anh không trả lời, từ phía sau luồn tay qua nách cô, từ từ cởi cúc áo của cô.



Từ Phẩm Vũ ngẩn người, cúi đầu xuống là thấy mười ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, làm chuyện đầy sắc dục nhưng vẫn tao nhã.



Từ trên xuống dưới, không nhanh không chậm.



Sơ mi bị cởi ra, bên trong là áo lót màu hồng, bao vây bộ ngực xinh đẹp của cô.



Trong mắt Thẩm Hữu Bạch, mép áo ngực kẹp giữa khe rãnh ngực của cô. Anh vô ý thức nuốt nước bọt.



Bàn tay đặt lên hai bầu ngực, xúc cảm xa lạ truyền tới qua lớp áo ngực làm cô nổi da gà.



Từ Phẩm Vũ khẽ mở miệng, cô nhìn hai tay anh nắm bầu ngực mình, dần dần đẩy áo ngực ra.



Cô cảm thấy có một luồng khí kì lạ chao đảo trong thân thể, thậm chí không biết rằng mình đang hô hấp bằng miệng.



Cổ họng Thẩm Hữu Bạch khô khốc, hơi thở phả vào tai cô, “Cởi ra được không?” Anh nói, “Anh muốn xem.”



Hơi thở của anh phun lên vai cô, âm thanh ấy làm cô liên tưởng đến ngọn lửa thiêu trong đống tuyết, không biết là nóng hay lạnh.



Nhưng chắc chắn một điều, giọng nói này là tình dược với Từ Phẩm Vũ.



Cô bị mê hoặc đến mức không thể khống chế tư duy của mình, hai tay vòng ra sau, cởi móc cài áo ngực.
Nhưng mà.



Khi cô cố gắng đứng lên, vừa mở miệng thì cửa phòng tắm đã bật ra.



Thẩm Hữu Bạch bước đến, thấy cô cúi đầu. Cô yếu ớt nói, “Xin lỗi.”



Anh xoa đầu cô, “Không sao.”



Từ Phẩm Vũ thấy vẻ mặt dịu dàng của anh, chợt cảm thấy nếu anh muốn cô hái sao trên trời về cũng được.



Thẩm Hữu Bạch nghiêm túc nói, “Anh muốn làm tình với em cả đêm, nhưng hôm nay không được, em còn phải về nhà.”



Cô sững sờ chớp mắt mấy cái.



May mà cô còn chưa nói câu kia ra.



Thẩm Hữu Bạch định sáng sớm tới đón cô đi học.



Từ Phẩm Vũ kiên định từ chối.



Khoảng cách xa như vậy, cho dù cô dậy muộn tới mấy thì anh cũng phải dậy từ rất sớm. Hơn nữa chưa chắc đã tới được trường học, khéo nửa đường đã bị anh kéo vào khách sạn rồi.



Ngày hôm sau, Ngụy Dịch Tuần bị bệnh.



Cậu nói trong điện thoại bằng giọng khản đặc, tối ngáy hôm qua cả nhà cậu đi lên núi nướng thịt, không may bị cảm nên đành phải xin nghỉ.



Từ Phẩm Vũ biểu đạt sự quan tâm, tiện thể cười nhạo cơ thể yếu ớt của cậu. Có điều cười nhạo xong, cô cũng hắt hơi một cái.



Vậy là Từ Phẩm Vũ đi tới trường một mình.



Cô vừa vào lớp đã thấy có cái gì đó không ổn, mọi người đi ngoài cửa, ở hành lang, càng bất thường.



Hoàn toàn không phải là ảo giác, nam sinh nữ sinh đi qua chỗ cô, không phải tất cả, nhưng phần lớn đều sẽ nhìn cô rồi đánh giá.



Những ánh mắt đó, còn kèm thêm tiếng xì xào bàn tán, tiếng cười chế giễu.



Từ Phẩm Vũ cúi đầu, nhìn lại quần áo của mình, không có gì kì dị cả.



Cô hồn nhiên không biết chuyện gì xảy ra, đẩy cửa lớp K ra, mọi người trong lớp đồng loạt quay đầu nhìn cô.



Cô khó hiểu đi về chỗ mình.



Trương Dương ngồi cuối lớp, biệt hiệu thành viên của tuần san buôn chuyện, vừa nhìn cô vừa cười kì quái.



Từ Phẩm Vũ đập sách giáo khoa lên bàn, “Có gì thì nói đi, mình không có thần giao cách cảm với cậu đâu.”



Trương Dương cười hì hì, “Nghe nói, cậu tới tận WC nam để bày tỏ hả?



P/S: Ahihi, bạn Vũ đã nổi tiếng khắp trường