Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch

Chương 29 : Không ngủ (4)

Ngày đăng: 12:37 30/04/20


Sau khi thay giày ở huyền quan, cô mở túi ra xem một lần nữa. Hộp thuốc vẫn nằm bên trong.



Tối hôm qua cô gửi tin nhắn cho Ngụy Dịch Tuần, nói sáng sớm hôm nay đừng chờ mình, cô nghỉ học.



Tuy Từ Phẩm Vũ cũng không biết mình đã gửi đơn xin nghỉ học lúc nào, có vẻ như hội trưởng hội học sinh rất dễ dàng lạm dụng chức quyền.



Dưới cây bạch quả, chàng trai đang đút tay vào túi quần, dựa lên chiếc xe máy phân khối lớn không phải Thẩm Hữu Bạch thì là ai.



Trần Thu Nha không biết cô không định đến trường vì Từ Phẩm Vũ vẫn mặc đồng phục. Còn anh thì mặc quần áo bình thường, gọn gàng đơn giản.



Lá bạch quả rụng đầy trên đất. Cửa sổ phòng ngủ của anh vẫn luôn khép kín, cũng không bật đèn.



Thật tối tăm, chỉ có chút ánh sáng mỏng manh. Từ Phẩm Vũ ngồi xuống mép giường, lấy thuốc tránh thai ra, vứt vỏ hộp xuống chân.



Anh đi vào phòng, cầm cốc nước trên tay, không đưa ngay cho cô mà hỏi trước, “Thứ này sẽ ảnh hưởng đến em phải không?”



Thẩm Hữu Bạch nghĩ anh dùng bao cũng được, chẳng qua là thêm một bước mà thôi. Từ Phẩm Vũ lấy một viên thuốc ra, “Thuốc này là bác sĩ kê cho mẹ em để cân bằng nội tiết, không có tác dụng phụ đâu.”



Thấy cô đưa tay thả viên thuốc vào miệng, Thẩm Hữu Bạch liền đưa cốc nước lên.



Sau khi nuốt viên thuốc, cô uống vội mấy ngụm nước, có một giọt nước chảy xuống từ khóe miệng. Ánh mắt anh trở nên nặng nề, đưa tay ra lau vết nước trên cằm cô.



Từ Phẩm Vũ ngẩn người, đặt cái cốc xuống, vội vàng nói, “Em còn chưa tắm rửa.”



Thẩm Hữu Bạch lập tức gạt đi, “Không cần thiết.”



Từ Phẩm Vũ nuốt nước bọt, đứng thẳng lên, kéo khóa váy xuống. Ánh mắt Thẩm Hữu Bạch nóng bỏng nhìn chiếc váy rơi xuống đất.



Cô cởi quần tất, chiếc tất màu đen kéo thành mảnh dài, rời khỏi chân cô. Cô còn chưa thẳng người lại thì đã bị đẩy lên giường. Tay Thẩm Hữu Bạch chống hai bên người cô, mày hơi nhíu lại, nhìn cô chăm chú một lúc lâu, sau đó lùi nửa người dưới, di chuyển tới giữa bụng cô.



Anh cởi quần lót của Từ Phẩm Vũ, vải tơ tằm trượt theo bắp đùi xuống. Đầu ngón tay anh chạm nhẹ lên cửa vào, dường như có cả vạn con kiến đang bò qua eo cô.



Từ Phẩm Vũ hơi run lên, lớp thịt bên trong không tự chủ co rút lại, kẹp chặt ngón tay anh. Ngón tay khẽ hất từng cánh hoa, lại thêm một ngón tay tách ra chúng.



Mỗi lần quét qua nộn bích, cô đều cảm thấy tê dại.



Hai ngón tay tàn phá bừa bãi, ý đồ mở rộng hoa huy*t. Từ Phẩm Vũ cảm thấy bụng dưới như thể có một con cá đang vẫy đuôi, giãy dụa muốn nhảy ra.



“Ừm…” Cô khó chịu hất cằm lên, phần da thịt nhạy cảm ở lưng chà nhẹ lên gia giường, có ngọn lửa đang dần thiêu đốt toàn thân.




Không những chẳng có tác dụng gì, còn chẳng thể thoát ra được.



Thẩm Hữu Bạch giữ lấy cổ tay cô, ép lên phía trên đầu.



Cô liều mạng lắc đầu, tóc dính lộn xộn trên gương mặt ướt đẫm, nước mắt hòa lẫn với mồ hôi.



Kêu càng thêm thảm, khóc càng đáng thương, tốc độ ra vào trong huyệt càng nhanh. Một vòng tuần hoàn ác tính.



Co rúm gấp gáp nặng nề, chất dịch nóng bỏng bắn vào trong thân thể cô, nóng đến mức cô như bị thiêu cháy.



Nhưng anh không hề muốn dừng lại, kinh mạch trướng đầy dục vọng, vẫn mất khống chế va chạm.



Chất dịch trắng trộn lẫn với chất lỏng của cô, chảy ra từ chỗ hai người kết hợp, dính dấp như keo dán.



Dục vọng như lửa nóng, cướp đoạt hết thảy lý trí của anh.



Từ Phẩm Vũ đã khóc đến mức cổ họng khản đặc, ngay cả tiếng nghẹn ngào cũng biến thành mơ hồ, chỉ còn tiếng thở dốc là rõ ràng.



Đầu cô nâng lên một chút rồi lại nặng nề rơi xuống giường, tóc dài rối loạn như tơ. Nước bọt sặc trong cổ họng, vừa thở hổn hển vừa ho.



Cô hoảng hốt cảm thấy sức mạnh to lớn kia sắp xé cô thành hai nửa.



Không phải Thẩm Hữu Bạch muốn giữ lấy cô, anh muốn hủy diệt cô hoàn toàn.



Đau đớn cùng sợ hãi dĩ nhiên lại tạo ra quỷ dị khoái cảm.



Theo từng cơn co giật, cô cảm giác được một luồng nhiệt phá tan cách trở, từ trong hoa huy*t phun ra.



Cô mất khống chế.



Anh cúi xuống, đầu lưỡi liếm lên nhũ hoa của cô.



Đột nhiên anh rút lưỡi lại, không phải hôn, là gặm nhấm.



Hàm răng giống như lưỡi dao sắc bén, cắn phá làn da cô. Cô rít lên đau đớn.



Tơ máu uốn lượn, từ bầu ngực đến lưng, ngấm vào ga trải giường.