Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch

Chương 31 : Tham lam (2)

Ngày đăng: 12:37 30/04/20


Khói dày đặc, vị thuốc đắng ngắt.



Đồng thời, khát vọng cũng mê người không thể chống cự.



Từ Phẩm Vũ ngước đầu lên, dây dưa với anh. Giống như một con mèo nhỏ cần vuốt ve, tất cả cơ thể đều dựa vào anh.



Thẩm Hữu Bạch buông cằm cô ra, đi tới hông cô, xiết chặt cô hơn.



Mỗi khi đầu lưỡi anh thăm dò sâu một chút thì lại lùi ra ngay, cảm giác ngứa ngáy từ khoang miệng tràn tới yết hầu, tới ngực, rồi đảo trong bụng dưới.



Cánh tay mềm mại của cô quàng lấy gáy anh.



Cảm giác nóng bỏng sát vào ngón tay, Thẩm Hữu Bạch tùy tiện bỏ điếu thuốc ra, dụi tắt. Bàn tay rảnh rỗi đi tới giữa hai chân cô.



Từ Phẩm Vũ không thể thoát được nụ hôn, theo bản năng kẹp chặt chân lại. Ngón tay thon dài dán lên da thịt, tiến lên trên, cách một lớp quần lót mỏng manh, vuốt nhẹ. Cô ngứa ngáy muốn kéo nó ra, liền kẹp chân chặt hơn nữa.



Bàn tay khác của Thẩm Hữu Bạch rời khỏi hông cô, đẩy bắp đùi cô ra, cảm nhận được mạch máu của cô đang nảy lên.



Ngón tay lạnh lẽo chui vào quần lót, chạm lên miệng huyệt, quét qua âm thần ấm áp, tê dại làm cô rụt cổ lại.



Ngón tay vuốt thành vòng tròn trên tiểu hạch, từng chút dằn vặt phòng tuyến thần kinh của cô. Nhiệt độ từ từ tăng lên, giống như thở ra cũng có thể bỏng. […] Từ Phẩm Vũ lôi kéo cổ áo anh, thân thể dường như sắp tan ra. Cô há miệng, không khí chui vào cổ họng, dưới bụng như thể tìm được khe nứt, nguồn nhiệt nóng bỏng trào ra ngoài.



Cô cắn môi, tay nắm áo anh khẽ run lên, suýt nữa không nhịn được thốt ra tiếng rên rỉ. Từ Phẩm Vũ vội vàng nhìn anh, “Hiện giờ không được…”



“... Còn hơi đau.”



Cổ cô ửng đỏ, Thẩm Hữu Bạch nhìn chăm chú một lúc, sau đó cúi đầu liếm láp tỉ mẩn.



Từ Phẩm Vũ rụt vai, nói khẽ, “Ngứa lắm!”



Thẩm Hữu Bạch ôm cô, nghiêng người cầm lấy hộp thuốc lá, đập ra một điếu. Quần lót bị anh kéo, Từ Phẩm Vũ ngẩn người, định đỡ tay anh, ngược lại bị anh kiềm chế. “Đừng nhúc nhích!”. Thẩm Hữu Bạch nói xong, ngón tay tách âm thần, dùng điếu thuốc quệt một vòng ở miệng huyệt.


Trước khi tiếng rên rỉ thốt ra, bàn tay trên lưng cô đột nhiên chuyển đến che kín miệng cô. Làn da cô nóng bỏng, bàn tay anh lạnh lẽo đúng lúc có thể giảm nhiệt cho cô.



Chu Khi Sơn dán người lên cửa, không nhịn được chỉ trích, “Thẩm Hữu Bạch, chúng ta có phải anh em không, bịt miệng không cho người ta nghe tiếng là sao hả!”



Càng lúc càng không nghe rõ, cậu ta hận không thể đào một lỗ để nhét tai vào, “Cậu có bản lĩnh làm thì phải có bản lĩnh làm cô ấy kêu lên chứ!”



Tiếng bịt miệng cũng không có, yên tĩnh một lúc lâu. Cậu ta nghi ngờ định ghé tai vào lần nữa thì cửa đột nhiên mở ra, suýt nữa làm cậu ta ngã bổ xuống, may mà kịp vịn lấy khung cửa.



Cậu ta nhìn Thẩm Hữu Bạch, quần áo đã mặc nhưng không cài thắt lưng, anh khoanh tay trước ngực nhìn cậu ta. Chu Khi Sơn chợt lúng túng, “Ấy thật là ngại quá, mình để quên điện thoại.”



Vừa dứt lại, cửa đóng sầm một, Chu Khi Sơn cảm thấy như vừa bị đập vào mặt. Không lâu say, cửa mở ra, Thẩm Hữu Bạch ném di động của cậu ta ra.



Chu Khi Sơn nhanh tay tiếp được, kết quả cửa lại sầm một đóng vào làm chiếc điện thoại đã nằm trong tay lại run lên rơi xuống đất.



Thẩm Hữu Bạch đóng cửa xong, thấy cô vốn dĩ dựa vào tường nhưng đã hết sức nên gần như trượt xuống đất, anh liền vòng tay qua nách nâng cô lên.



Từ Phẩm Vũ như mất hết xương cốt, mềm nhũn không đứng nổi, đành dựa hết vào anh.



Thẩm Hữu Bạch nói, “Đến nhà anh, anh sẽ rửa sạch cho em.”



Cô lắc đầu, chóp mũi cọ lên ngực anh, “Muộn quá rồi, để tự em…”



Bầu trời có một nửa xanh đen, một nửa rực hồng. Bóng cây lắc lư.



Từ Phẩm Vũ ra đến ngoài dãy lớp học mới nhớ ra còn để túi ở phòng nghỉ. Thẩm Hữu Bạch buông cô ra, “Đứng đây chờ anh.”



Sau khi anh đi, Từ Phẩm Vũ nhìn cửa thang, nhận ra có người tới gần, theo bản năng quay đầu lại. Cô ngước lên, chợt thấy gương mặt một người đàn ông.



Ông ta nở nụ cười, “Chào cháu, cháu có biết hội học sinh ở tầng mấy không?”



Người đàn ông này có vẻ đã hơn ba mươi, vẻ ngoài không tầm thường, khi còn trẻ nhất định làm rất nhiều cô gái mê đắm. Không hiểu sao Từ Phẩm Vũ lại cảm thấy ông ta có gì đó rất quen thuộc.