Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch

Chương 38 : Vọng tưởng (2)

Ngày đăng: 12:37 30/04/20


Edit: Mộc



Năm ấy, Từ Phẩm Vũ tám tuổi, giống như tất cả trẻ con ở cái tuổi này, vô cùng thích thú được tới công viên. Khi mẹ cô mặc cho cô chiếc váy mới tinh, chải đầu buộc tóc, trông cô xinh xắn như mặt trời nhỏ. Từ Phẩm Vũ chỉ muốn thật mau ra ngoài đi công viên với cha, hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt đau khổ của mẹ.



Trời vào đông, sắc trời xám xịt như khối thép, cây cối chỉ toàn cành khô. Khắp công viên là tiếng cười nói, chú hề mũi hồng với gương mặt đầy màu sắc.



Bàn tay đang kéo Từ Phẩm Vũ đột nhiên buông ra, cô nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn. Cha đưa bóng bay cho cô, ngồi xổm xuống xoa đầu cô, nói, “Vũ Mao ngoan, đứng ở đây đợi cha, đừng đi đâu nhé.”



Khi ông xoay người đi, không hiểu sao Từ Phẩm Vũ lại kéo lấy góc áo ông. Nhưng sau đó liền buông ra. Vải áo trượt ra khỏi đầu ngón tay, khoảnh khắc ấy dài như cả mùa đông. Cô nặng nề gật đầu, “Vâng, cha nhanh một chút nhé!”



Không biết đã bao lâu, Từ Phẩm Vũ cọ cọ giày lên đất, bỗng nhiên nhìn thấy một đứa bé trai ngồi trên ghế dài cách đấy không xa. Có vẻ cùng tuổi với cô, ăn mặc chỉnh tề, làn da trắng mềm như một cái bánh. Từ Phẩm Vũ chạy tới ngồi xuống cạnh cậu, nhưng chỉ ngồi nhìn. Bé trai cảm nhận được ánh mắt của cô, lông mày liền nhíu lại, cũng không thèm để ý đến cô.



Từ Phẩm Vũ nghiêng đầu nhìn cậu, “Bạn cũng đang đợi cha mẹ à?”



Không trả lời.



Từ Phẩm Vũ vẫn không từ bỏ, lại hỏi tiếp, “Bạn tên là gì?”



Cậu bé vẫn im lặng, tuy nhiên Từ Phẩm Vũ không thất vọng, trái lại còn không ngần ngại cười với cậu ta, “Chúng ta cùng thi xem cha ai tới trước được không?”



Từ Phẩm Vũ vui vẻ lắc lư hai chân, dưới đôi tất trắng là đôi giày màu đỏ. Cậu bé chỉ nhìn mặt đất, không mở miệng nói câu nào. Mãi tới khi một người đàn ông trung niên bình tĩnh tới trước mặt hỏi cậu, “Cậu chủ, bây giờ đi được chưa?”



Cậu bé gật đầu, đứng dậy. Từ Phẩm Vũ sửng sốt, à lên một tiếng. Cậu bé quay đầu lại, ánh mắt hai người gặp nhau. Cô nở nụ cười, đưa sợi dây buộc bóng bay cho cậu, “Bạn thắng rồi, cho bạn bóng bay này.”



Cậu nhìn Từ Phẩm Vũ chăm chú vài giây, mãi sau mới giơ tay lên cầm.



Sau khi cậu đi, cô ngáp một cái, xoa xoa bụng, hơi đói rồi. Cô bắt đầu nghĩ xem sẽ ăn cơm cà ri hay cơm bọc trứng chiên, nên chọn bánh pudding vị gì. Cuối cùng, cô trở nên sợ hãi, gào khóc.



Công viên đã đóng cửa, vòng quay ngựa gỗ tắt hết đèn, chú hề cũng trở về nhà. Chỉ có đu quay khổng lồ vẫn cô tịch chuyển động.


Âm thanh từ trạm tàu điện ngầm, hai người vừa đi xuống bậc thang vừa cảm thấy gió lạnh phất qua. Ngụy Dịch Tuần nghĩ tới chuyện gì đó liền nói, “Khi còn bé cậu tương đối cao lãnh, sao lớn lên lại lệch lạc thế?”



Từ Phẩm Vũ liếc cậu ta một cái, nói, “Mình cao lãnh lúc nào, là do mình không thèm để ý đến cậu.”



Ngụy Dịch Tuần tỏ vẻ ghét bỏ nhìn cô, “À, phải ứng phó mình nhiều năm như vậy thật là khổ cực cho cậu.”



Giờ tan tầm, tàu điện ngầm chen chúc người với người. Khi cô và Ngụy Dịch Tuần đang trêu đùa nhau, bóng người chiếu lên cửa kính lướt qua Từ Phẩm Vũ. Cô giật mình nhìn sang. Giữa đám đông, anh chỉ im lặng đứng đó cũng làm Từ Phẩm Vũ không thể rời mắt.  Không có vẻ non nớt của thiếu niên, anh có một mùi vị rất đặc biệt, giống như tuyết rơi giữa mùa hè.



Ngụy Dịch Tuần lấy điện thoại ra, đột nhiên nhìn màn hình rồi thốt lên câu chửi thề, Từ Phẩm Vũ ngạc nhiên hỏi, “Sao thế?”



“Mình quay lại trường một tí, cậu về trước đi.” Ngụy Dịch Tuần vừa nói vừa bước đi.



Cô phất tay lại, “Bye bye, ngày mai gặp!”



Đoàn tàu dần vào trạm, đám đông như thủy triều tuôn đến. Ban đầu Từ Phẩm Vũ cố ý tiến tới gần người kia, nhưng sau đó là do cô bị người ta chen chúc đẩy tới thật. Bị mất thăng bằng, cô vịn vào người bên cạnh. Từ Phẩm Vũ ngẩng đầu lên, vội vàng buông tay ra, “A, thật xin lỗi.” Thẩm Hữu Bạch chỉ nhìn cô một cái, không trả lời.



Chưa bao giờ cô thấy biết ơn đoàn tàu đông đúc này, đây đúng là lần đầu tiên. Trước mắt cô là cửa sổ màu đen, bọn họ rất gần nhau, gần đến nỗi bả vai cô sắp chạm tới cánh tay anh.



Thời khắc này, cô không thể nào suy đoán được vì sao Thẩm Hữu Bạch lại lên chuyến tàu này. Từ Phẩm Vũ cúi đầu, nhìn chằm chằm giày của cô và anh. Nếu như ước nguyện trở thành sự thật, cô hi vọng đoàn tàu có thể đi với tốc độ mười giây một centimet.



Thẩm Hữu Bạch cụp mắt xuống. Bởi vì trời nóng nên cô buộc hết tóc lên, lộ ra cái gáy trắng nõn, tai, xương quai xanh. Đồng phục mùa hè của học sinh mỏng đến mức có thể nhìn xuyên qua.



Khi còn nhỏ, Từ Phẩm Vũ hi vọng có được một gia đình hạnh phúc. Sau đó cô có thật.



Hiện tại cô vọng tưởng có được Thẩm Hữu Bạch.



Nhưng mà có được như thế nào đây?



Vọng tưởng sinh ra ở nơi bé nhỏ trong lòng, sinh trưởng mạnh mẽ giữa bóng tối. Cuối cùng khô héo giữa những lúc thở dốc vui sướng.