Tang Thế Sinh Tồn

Chương 26 : Chân tướng của quân đội

Ngày đăng: 21:29 18/04/20


Trong phòng bệnh, ánh sáng lâm lãnh của ánh trăng xuyên thấu qua kính cửa sổ chiếu vào phòng, mơ hồ rọi ra hình dạng mờ mờ của các loại dụng cụ y tế quanh giường. Dụng cụ y tế không ngừng lóe sáng các màu ngọn đèn. Rất nhiều ống chích cắm vào thân thể người đàn ông nằm trên giường, căn phòng chỉ nghe tiếng dụng cụ y tế vang lên quy luật tiếng *Tích – tích –*.



Dương Trì toàn thân quấn băng vải, có chỗ cố định thạch cao, giống như xác ướp.



Nghe tiếng mở cửa, Dương Trì vốn hai mắt nhắm lại nay chậm rãi mở, bâng quơ hỏi.



“Ninh Giang, tìm được đồ ăn rồi?” Ai ngờ mở mắt ra trông thấy xuất hiện trước mặt mình là anh trai?!



“Anh hai?”



“Dương Trì, em, thân thể có sao không? Cảm giác thế nào?” Dương Nhất Hàng vẻ mặt lo lắng đứng cạnh giường, nhìn Dương Trì cả người quấn băng vải. Dương Nhất Hàng muốn vươn tay an ủi em trai, nhưng tìm không ra chỗ nào lành lặn để gã an tâm đụng vào.



“Anh hai! Sao anh tới đây! Chỗ này rất nguy hiểm! Mau đi đi!” Dương Trì cảm xúc trở nên kích động, lớn tiếng nói, muốn đứng dậy lại thét lên đau đớn ngã xuống giường. Dường như đụng trúng vết thương, sắc mặt Dương Trì trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn trên trán.



“Này, cẩn thận, anh đang bị thương, không được lộn xộn, sẽ làm vết thương trở nên nghiêm trọng.” Trầm Phương thấy gã nhúc nhích liền vội vàng đè lại, cảnh cáo. Cô cẩn thận kiểm tra chỗ gã bị đau, may mắn chỉ là đau chút, không có làm rách miệng vết thương đã khâu chỉ. Sau đó cô chuyên tâm kiểm tra tất cả chỗ bị thương, cho ra kết quả làm người ta lo lắng.



Tình hình hiện giờ của Dương Trì không thể thiếu dụng cụ y tế, hơn nữa toàn thân gãy xương nặng, không thể tùy tiện di động, phải yên lặng tĩnh dưỡng.



Bây giờ bên ngoài có nhiều cương thi, ở trong này dưỡng bệnh ngược lại mới là giải pháp an toàn. Nếu đem ra ngoài, có khả năng khiến miệng vết thương đã may xong lại rách toác, hơn nữa bên trong bị thương biến nặng.



Nghe xong Trầm Phương nêu ý kiến, Dương Nhất Hàng không nói gì ngồi xuống ghế cạnh giường, nhìn Dương Trì, vừa đau lòng vừa nghi hoặc hỏi.



“Tại sao đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ? Vì cái gì…..” Vì cái gì dặn dò chúng ta không được liên hệ với quân đội? Vì cái gì không thể thoát ra từ cửa Đông? Tất cả là vì cái gì?



“Anh hai….em không ngờ anh sẽ tìm đến đây….” Dương Trì bị Trầm Phương cảnh cáo phải nằm yên, sau lưng nhét mấy cái gối tựa vào đầu giường. Dương Trì cảm thán thở dài, hai mắt xa xăm nhìn vải trải giường, lầm bầm nói.



“Em cứ tưởng sẽ chết tại đây, sẽ không còn được gặp lại anh hai, sẽ không bao giờ thấy mặt người thân…..Anh hai, em biết anh thắc mắc tại sao em bất cẩn đến nỗi bị xe tông? Bởi vì lúc ấy trong đầu em trống rỗng, không để ý tới xung quanh.”



Dương Trì dường như nhớ lại điều gì, bắt đầu kể tất cả nguyên do.



“Lúc em rời khỏi thương xá, đụng phải Ninh Giang, liền trở lại địa phương trú đóng, đi tìm cấp trên cầu giúp đỡ. Báo cáo trong thương xá có người cần giải cứu, còn có người bị trọng thương cần chữa trị gấp. Nhưng là, cấp trên lạnh lùng từ chối yêu cầu của em. Còn nói chúng ta tự tiện cãi lệnh thượng cấp, không những không thể giải thoát mọi người, còn muốn xử phạt binh lính tham gia hành động giải cứu hôm đó. Kỳ thật, có xử phạt hay không em không thèm để ý, chỉ cần cấp trên sai người cứu trợ là được. Nhưng mặc kệ em ở ngoài cửa cầu xin như thế nào, đều không có tác dụng. Sếp còn vì phòng ngừa em xé to chuyện ra hoặc lén phái người đi, đã sai người nhốt em lại.”
“Tôi muốn tìm cấp trên! Tôi phải hỏi rõ ràng!” Dương Trì nghiến răng vùng tay ra khỏi bàn tay cản trở mình, chạy hướng tòa nhà lãnh đạo ở.



“A lô, vâng! Đúng vậy, sếp cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không để tỉnh B bệnh độc phát tán ra ngoài. Đúng đúng đúng! Chúng tôi nhất định canh giữ lối ra duy nhất này. Chỉ cần dân chúng tới chúng tôi sẽ tiêu diệt hết. Phải phải phải! Sếp nói đúng vô cùng! Thà giết sai một trăm chứ không thể bỏ sót một cái. Chúng tôi sẽ không để người tỉnh B đi đến chỗ khác rải bệnh độc. Tốt tốt. Đạn dược tuyệt đối đủ dùng, dư sức tiêu diệt toàn bộ. Ha ha ha! Tốt lắm, sếp cứ yên tâm, chúng tôi nhất định viên mãn hoàn thành nhiệm vụ. Vâng, vâng, vậy cứ như thế nhé, chào sếp.”



Rõ ràng lúc nghe điện thoại thì khom lưng cúi đầu tươi cười nịnh nọt, cúp máy xong xoay người lại, đã khôi phục khuôn mặt cao ngạo khinh thường người. Gã tháo xuống mũ quân đội đặt ở trên bàn, lộ ra đỉnh đầu thưa tóc, cố ý để dài vài cọng che đi phần trọc, ý đồ để thoạt nhìn trông tóc có vẻ nhiều chút. Người trung niên mặc đồng phục cảnh sát cao cấp này, hắng giọng hỏi sĩ quan cao cấp vừa mới làm xong nhiệm vụ đang báo cáo tin tức.



“Thế nào? Người của đội F đã giải quyết xong nhóm người kia chưa?”



“Báo cáo trưởng quan! Đội F chúng tôi đã đem những người phân phối đến chỗ chúng tôi toàn bộ giải quyết!”



“Vậy là tốt rồi, những tiểu đội khác chắc cũng xử xong rồi. Tỉnh B người nhiều thật, bảy tám tiểu đội không ngừng giết, vậy mà vẫn không ngừng có người tới. Hiện tại ngay cả ZF cũng đang thúc hối chúng ta, muốn mau chóng diệt sạch, không để sót dù chỉ một cái. Tốt lắm, anh đi trở về chuẩn bị đợt rửa sạch tiếp theo.”



“Vâng! Trưởng quan!” Hành lễ, sĩ quan cao cấp bước đúng tiêu chuẩn hành quân rời khỏi văn phòng.



“Hừ! Nhiều dân chúng như vậy, thật phiền toái vướng víu.” Còn lại một mình, gã khinh thường hừ lạnh, ngồi xống ghế tối cao chấp hành quan quân. Đối với hành vi giết hại nhân dân chỉ để phòng ngừa khả năng lây lan bệnh độc ra ngoài, gã lộ ra biểu tình chán ghét chứ không phải thương hại.



Núp ngoài cửa sổ nghe sự thật nhiệm vụ bọn họ phải chấp hành, Dương Trì ngây dại. Từ nhỏ đến lớn vì giấc mộng này vẫn rất cố gắng, rốt cuộc thành quân nhân, để bảo vệ quốc gia. Tuy hiện tại không nghĩ sẽ đem bệnh lây đến cả nước, nhưng chỉ bởi vì như vậy mà tàn sát người vô tội, gã không thể chấp nhận. Lần đầu tiên đầu óc gã trở nên phi thường hỗn loạn.



Là phục tùng an bài của quân đội, chấp hành nhiệm vụ diệt sạch dân chúng, bảo vệ người ở bên ngoài tỉnh B. Hay là tìm cơ hội lén buông tha dân chúng, thả họ đi, có khả năng làm hại người bên ngoài nhiễm bệnh?



Giữa đạo đức chính nghĩa và khảo nghiệm đối với nhân tính làm Dương Trì lý trí trở nên u mê. Gã đẩy ra Ninh Giang luôn khuyên bảo bên tai, một mình đần độn lảo đảo đi trên đường, đi tới đi tới….cho đến khi bị chiếc xe đằng trước đụng trúng.



Chuyện kể đến đây đã xong. Sau khi mọi người nghe Dương Trì kể xong, rốt cuộc hiểu được Ninh Giang dáng vẻ muốn nói lại thôi mâu thuẫn phức tạp là vì sao. Dương Nhất Hàng sững sờ ở một bên, không cách nào tiêu hóa chân tướng đối với nhiều năm làm quân nhân như gã, rất khó thừa nhận.



“Nói tóm lại nếu như bị bọn họ phát hiện, sẽ bị đưa đi cùng người khác dồn chung một chỗ, bí mật xử bắn sau đó thiêu cháy vùi chôn?” Vương Dương tổng kết lại, hỏi.



Nằm trên giường Dương Trì ngừng một chút, chậm rãi gật đầu.



“Chó chết, vậy chúng ta chạy đi đâu bây giờ? Đằng trước có quân binh, đằng sau có cương thi, đường thủy duy nhất đi ra ngoài thì bị chặn. Cho dù muốn tới nơi khác cũng ra không được. Bọn họ là muốn dồn chúng ta vào chỗ chết mới bằng lòng bỏ qua ư….” Vương Dương ngồi xổm xuống, bực bội vò rối đầu tóc quăn, đối với tình cảnh hiện giờ nói không nên lời.