Tang Thế Sinh Tồn
Chương 33 : Phương trượng biến dị [2]
Ngày đăng: 21:29 18/04/20
Cây xẻng giơ lên chém về phía đầu thịt của cương thi phương trượng, nhưng nó đã nhanh nhẹn tránh thoát. Lúc cương thi lui ra sau né, cho Kiều Phi Vũ cơ hội xoay người trốn khỏi hai tay nó kiềm chế. Cương thi phương trượng phát hiện người đều vây quanh nó, càng thêm hưng phấn nhe răng trợn mắt, nước miếng nhễu nhão, đầu lưỡi ở không trung lịch liệt cuốn động lắc lư vặn vẹo.
“Chó chết, con lừa ngốc béo ụt ịt này phản ứng nhanh thật.” Không ngờ cả người toàn thịt, lắc lư rớt mỡ cương thi phương trượng lại né tránh mau như vậy, Vương Dương sửng sốt. Cậu không cam lòng phun nước miếng, nắm chặt cây xẻng xông lên, dùng sức chém xéo. Lần này cương thi phương trượng không may, bị Vương Dương xẻng sắt chém một cánh tay, lộ ra xương trắng gãy rời và tanh tưởi thịt thối.
“Ao—–”
Cương thi phương trượng không có cảm giác đau kéo lê phần tay cụt, dùng cánh tay khác chộp hướng Vương Dương. Vương Dương vội vàng giơ lên cái xẻng ngăn cản móng tay nó, không ngờ đầu lưỡi theo cánh tay duỗi hướng cậu.
Vương Dương gần gũi nhìn chất dịch dinh dính, đầu lưỡi thịt còn hiện ra dây gân màu tím, bựa lưỡi lởm chởm theo màu đen cái lưỡi phập phồng, ghê tởm làm người ta buồn nôn. Cậu vội nghiêng đầu né cái lưỡi liếm hướng mặt mình, xoay người lăn đi, rời khỏi phạm vi công kích của cương thi phương trượng.
Lòng còn sợ hãi xoa gò má, Vương Dương nghĩ cương thi phương trượng thật là hoàn toàn biến thái rồi. Suýt nữa cậu bị liếm trúng, gần gũi xem đầu lưỡi đã đủ kinh hãi, bị nó liếm thì sẽ thế nào? Cái này béo con lừa ngốc khẩu vị thật nặng, nam nữ không kiêng đụng đến liền liếm bừa. Nhất định phải chặt bỏ lưỡi nó, nếu không sẽ trở ngại bọn họ công kích.
Trong lúc Vương Dương xoay người né tránh, Kiều Phi Vũ cầm vũ khí tiếp tục cùng cương thi chống lại. Trong tay cây búa bị đầu lưỡi linh hoạt như cánh tay cuốn lấy, Kiều Phi Vũ chán ghét buông tay vứt bỏ vũ khí. Tuy rằng lựa chọn không quá sáng suốt, nhưng là, Vương Dương hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của gã. Ai mà muốn đụng tới thứ bị cái kia liếm rồi….
Cầm xẻng vội tiến lên hỗ trợ khống chế cương thi phương trượng, Vương Dương đột nhiên cảm giác không đúng. Mặt lạnh Tiếu Dịch sao còn chưa có động tĩnh? Cậu và Kiều Phi Vũ đánh nửa ngày, nhân dịp nhảy tránh khỏi cương thi phương trượng một khoảng cách, cậu xem xét bốn phía. Đã thấy lúc đầu cùng cậu chia hai bên bao vây cương thi Tiếu Dịch, thế nhưng cầm tảng đá đang mài thanh đao????
Trên trán gân xanh nhảy nhảy, Vương Dương tập trung tinh thần định một xẻng chém đứt cương thi đầu. Nhưng cương thi phương trượng lại nhanh nhẹn lùi đến góc đằng sau. Tập kích thất bại, cơn tức tăng lên, Vương Dương hướng Tiếu Dịch hô to.
“Tiếu Dịch! Hiện tại không phải lúc mài đao! Không phải ông nên lại đây cùng nhau mau chóng tiêu diệt nó?”
“Đao cùn.” Tiếu Dịch mặt không chút thay đổi, từ miệng phun ra một câu nhẹ nhàng.
Được rồi, ý của ông là trong quá trình chém cương thi đã khiến đao rất cùn, không giống lúc trước sắc bén, cho nên hiện tại muốn mài đao rồi mới diệt cương thi? Vương Dương đem Tiếu Dịch nói hai chữ ở trong lòng phỏng đoán đại khái nội dung, sau đó càng thêm phẫn nộ.
“A? Các người đến đúng lúc quá nhỉ. Chúng ta đều giải quyết xong hết các người mới xuất hiện.” Viên Tư Điềm tự giác cho rằng mình là Tiếu Dịch ‘bạn gái’, đau lòng Tiếu Dịch mệt nhọc chém giết. Cô cũng không nghĩ tới bầy cương thi này là do ai dẫn tới, ngược lại trách cứ mấy người mới xuất hiện. Sớm không đến, bây giờ cương thi trong chùa đều bị Tiếu Dịch vất vả giải quyết xong mới ra mặt.
Kỳ thật Vương Dương cũng đồng ý là mấy người này đến thật đúng lúc. Trong lòng cậu không hiểu cảm thấy tức.
Nhưng mà dù họ có mặt, không trông cậy vào có thể giúp đỡ cái gì. Cậu nhìn trước mặt hình ảnh vô cùng quen thuộc: Lý Du trốn trong ngực Phương Chí Hoành sợ hãi rơi nước mắt. Cho dù mấy người này thật sự trước thời gian xuất hiện, tác dụng cũng chỉ như Viên Tư Điềm đi? Chỉ cản trở chứ không giúp được gì….
“A ~ chúng tôi cũng muốn tới sớm, nhưng xe cảnh sát đuổi theo không bỏ. Chúng tôi vòng vèo chạy trốn đã lâu mới tránh thoát, còn nghĩ đến không biết trong hôm nay có tới kịp không, sợ các người đều đi rồi. Tôi nói thật, chúng tôi thật sự là vừa tới, không phải cố ý. Trên đường nhìn thấy thi thể cương thi mới theo dấu lại đây tìm các người.” Lâm Kiệt giơ hai tay tỏ vẻ trong sạch vô tội.
“Chúng tôi, chúng tôi thật sự mới tới, không cố ý…” Lý Du ở trong ngực Phương Chí Hoành nhỏ giọng thanh minh.
“Hừ, ai biết được.” Viên Tư Điềm ngửa đầu trợn trắng mắt, tỏ vẻ không tin.
“Ê! Sao cô có thể nói như vậy?”
“Được rồi được rồi, cãi nhau làm gì. Trong lúc này lục đục nội bộ rất nguy hiểm. Mọi người nên đoàn kết mới đúng.” Kiều Phi Vũ đứng ra hòa giải.
“Đúng vậy, cãi nhau có gì hay, chẳng ích lợi gì.” Vương Dương không có tâm tình đem tinh lực dùng ở cãi lộn loại việc nhỏ này. Cho dù cãi thắng thì được cái gì. Cậu ngáp một cái, hiện tại chỉ muốn ngủ ngon giấc, nạp điện, chuyện ngày mai để mai tính.
Mọi người rốt cuộc tỉnh táo lại, tuần tra cả chùa bảo đảm các cửa sổ đều khóa kỹ, cương thi trong chùa đều không thể nhúc nhích. Nhìn bầu trời đã tối, mấy người tìm đại điện có vẻ sạch sẽ an toàn, cùng nhau nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai xuất phát tiếp tục chạy đi.