Tang Thế Sinh Tồn

Chương 43 : Độc

Ngày đăng: 21:29 18/04/20


“Ha ha! Hắn đã chết! Hắn đã chết! Con quái vật đó! Ha ha! Rốt cuộc hắn không thể thương tổn đến ta!” Nghiêm Hoa đắc ý lại điên cuồng cười. Cuối cùng thì dây thần kinh yếu ớt đã đứt, không còn lý trí và tư duy của người bình thường.



Trong tay gã cầm súng quơ lung tung, xoay người hướng về phía mấy người kinh hãi trong trực thăng, thị uy kêu to. Nghiêm Hoa vuốt mái tóc nguyên bản ngay ngắn sáng bóng bị gã điên cuồng lắc lư rối loạn, vài sợi tóc rũ xuống trán. Sống mũi đeo kính mắt biểu hiện nhã nhặn, cũng che không được đôi mắt tơ máu gần như cuồng loạn.



Mọi người không tự chủ được ngửa ra sau. Họ không ngờ Nghiêm Hoa bỗng trở thành con người khác, từ lịch sự lễ độ trở thành kẻ điên.



Nghiêm Hoa đắc ý nhìn quanh bốn phía, cảm nhận ánh mắt kinh sợ của mọi người tập trung vào mình. Gã cảm thấy trong lòng thỏa mãn cực kỳ. Hiện tại mọi người không dám bỏ qua gã nữa, sẽ phải nghe lời gã. Gã mới là người nắm giữ mọi thứ trong tay! Cảm giác này thật tốt!



Nghiêm Hoa tiếp tục cười lớn, lại phát hiện ánh mắt những người này biến đổi, từ kinh hãi chuyển đến kinh ngạc, đồng loạt nhìn sau lưng gã.



Có chuyện gì? Nghiêm Hoa quay đầu muốn nhìn phía sau.



*Bốp!* Một tiếng, một bàn tay chộp mặt gã, siết lại. Mắt kính thủy tinh trên mặt Nghiêm Hoa lập tức vỡ thành từng mảnh vụn, tròng kính biến thành mảnh vỡ nhọn đâm vào da và con ngươi trợn to. Gã hoảng sợ hét lớn.



“Ai! Ai???” Bị chộp mặt chặn tầm mắt, gã không nhìn thấy bóng đen trước mặt.



Nghiêm Hoa bởi vì lực đánh mà lùi lại phía sau vài bước, miễn cưỡng mở ra một con mắt không bị mảnh thủy tinh đâm vào, ngơ ngác nhìn người đối diện. Bỗng nhiên gã rùng mình, há to miệng, ngay cả đau đớn trên mặt cũng không thèm quan tâm, sợ hãi kêu la.



“Mi! Không phải mi đã bị ta đánh trúng? Sao còn chưa chết? Đây là tại sao?”



Tiếu Dịch nâng tay sờ vùng ngực bị viên đạn xuyên thấu, nhìn lòng bàn tay lây dính máu màu tím, nghiêng đầu, khóe môi khẽ cong tà mị cười, dùng ngữ điệu khinh thường lạnh lùng nói.



“Vết thương nhỏ đó?”
“Đi đi! N tốt lắm, hiện tại đi N thôi!”



Lâm Kiệt cố ý đứng lên nhấc tay, vỗ vỗ ngồi ở khoang điều khiển Kiều Phi Vũ, ý bảo gã mau khởi động.



Kiều Phi Vũ lập tức phục hồi tinh thần, vẻ mặt nghiêm nghị đáp Tiếu Dịch.



“Cất cánh ngay, cất cánh ngay, chúng tôi đâu có nói không đi.”



Ai dám nói không đi? Tiếu Dịch trước mặt so với bình thường mặt lạnh càng khủng bố. Trực tiếp lộ ra bản tình tà ác khát máu, bộ dáng âm trầm khó đoán, muốn bị hắn giết sao? Mới nãy Nghiêm Hoa, chính là cảnh cáo đẫm máu cho bọn họ…



Trực thăng rốt cuộc chậm rãi cất cánh. Sức gió đem trên đảo một ít thảm thực vật bị thổi lộn xộn, mặt hồ gần đó cũng nổi lên tầng tầng gợn sóng. Phi cơ trực thăng từ từ bay lên không trung, mặt đất cách họ ngày càng xa xôi. Mọi người chồm lên cửa sổ nhìn ra ngoài, trong đầu nhớ lại mấy ngày nay, đều cảm thán vô cùng. Những chuyện trong những ngày này, tựa như đã qua ngàn năm, qua thật lâu thật lâu.



Toàn bộ cabin trở nên yên lặng, không ai phát ra tiếng vang.



Tiếu Dịch tựa vào mặt sau cùng, trong lòng ôm Vương Dương còn hôn mê. Vì cho cậu ngủ càng thoải mái, hắn để cậu tựa vào ngực mình. Một tay ôm eo cậu, một tay nhẹ vỗ về mái tóc quăn còn ướt sũng nước, đem tóc mái che cái trán vén qua bên cạnh, lộ ra khuôn mặt Vương Dương.



Khuôn mặt sáng sủa tuấn tú, cho dù đang hôn mê, vẫn mang theo ý cười lạc quan. Sắc mặt bởi vì rơi xuống nước lạnh mà có chút trắng bệch. Hai mắt nhắm nghiền, Vương Dương luôn tràn đầy sức sống hiện tại lẳng lặng nằm trong lòng hắn. Ấn tượng khác với bình thường, đem đến cảm giác ốm yếu.



Tay Tiếu Dịch vẫn đang có móng màu tím sắc bén, không để nó cắt vào da mặt Vương Dương, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi trắng bệch, giống như là muốn ma sát nổi lên nhan sắc. Từ đầu ngón tay truyền đến xúc cảm mềm mại mà ấm áp. Tiếu Dịch thầm tính toán, bệnh độc khi bị lây nhiễm và khuếch tán, chỉ khoảng một ngày thì sẽ hoàn toàn nhiễm bệnh. Cho dù đêm nay trực thăng tới kịp N, cũng không thể lập tức tiến vào sở nghiên cứu trong rừng rậm nguyên thủy. Đến lúc đó Vương Dương sẽ bị bệnh độc hoàn toàn lây nhiễm, biến thành cương thi.



Hắn phải nghĩ cách chậm lại thời gian phát tác mới được. Nhìn nằm trong lòng mình Vương Dương, Tiếu Dịch trong đầu dần hình thành một biện pháp. Hắn hơi nheo lại màu vàng con ngươi, thè lưỡi liếm khóe môi. Tiếu Dịch cảm thấy biện pháp mới nghĩ ra coi như không tồi.