Tang Thế Sinh Tồn
Chương 52 : Thôn xóm không người
Ngày đăng: 21:29 18/04/20
Càng tới gần vòng trúc bảo hộ thôn, mọi người càng thấy kỳ quái.
Bên trong cửa sổ các phòng đều tối như mực, bốn phía không có tiếng vang. Bình thường đi vào địa phương như thế này, ít nhất phải có tiếng gà gáy chó sủa mới đúng. Nhưng mà khi bọn họ đều đến ngoài hàng rào rồi, vẫn không có chút phản ứng.
Vương Dương nghi hoặc vươn ngón trỏ, đẩy mở cửa hàng rào vốn không có khóa chặt. Cửa *két–* một tiếng hướng bên trong mở ra, ánh vào mi mắt của mọi người là đất đá làm thành con đường.
Đường đất hai bên là phòng ốc làm bằng đầu gỗ và gậy trúc. Phòng thiết kế cách mặt đất, dưới nền có một bốn cái trụ chống, tựa như mấy nhà gần mé sông vậy.
Phòng cách mặt đất một khoảng để phòng ngừa trong rừng trùng rắn thú dữ xâm nhập. Trên nóc chỉ dùng lá cây và một ít lá mây tre không biết tên đáp thành nóc nhà, từ hai bên rũ xuống, trung gian nhô lên thành hình tam giác. Như vậy có lợi cho khu này thường đột nhiên đổ mưa to, có thể để nước mau trôi đi không dồn lại phá hư phòng.
Nhưng mà mọi người nhìn mấy phòng cao chân này, không giống như là khu du lịch vì hấp dẫn khách mà tạo nên, sạch sẽ xinh đẹp.
Trong thôn phòng cao chân đều là xiêu xiêu vẹo vẹo, vách tường đầu gỗ đều biến đen, có vẻ xa xưa cũ nát. Trên nóc nhà cỏ dại bị nhiều năm nước mưa cọ rửa, mọc thật dày rêu xanh. Tóm lại, phòng ở đều thật cũ kỹ rách nát, nó dựng lên chỉ với mục đích ngủ và cơ bản cuộc sống, không có dư thừa tác dụng, càng không có gì mỹ quan.
Mọi người tách ra bốn phía, ở hai bên đường đất gõ cửa sổ và cửa sau. Nhưng mặc kệ bọn họ dùng sức gõ mạnh cỡ nào, bên trong đều không có phản ứng. Bọn họ gõ mỗi một cửa nhà đều như thế.
Nhìn thấy có cửa một phòng chỉ hờ khép chứ không khóa, mọi người hiếu kỳ đẩy cửa đi vào, quan sát bên trong. Thừa dịp bầu trời còn chút ánh sáng, xem xét bên trong hắc ám, đơn giản giường băng ghế, một ít đồ dùng cuộc sống. Xem trong phòng bài trí và các dấu hiệu khác, chắc là thường xuyên có người ở, nhưng không biết vì sao hiện tại không ai.
Thử từ cửa sổ hoặc khe cửa nhìn mấy gian phòng khác, đồng dạng đều là không có người hoặc nhìn không thấy. Không biết có phải trong thôn có người đi lạc hoặc hoạt động quan trọng gì, tập thể đi hết.
Đáng tiếc Tiếu Dịch chỉ có hai bộ đồ, một bộ nhiễm máu thịt vụn của Viên Tư Điềm cộng thêm bị súng bắn thủng, phải bỏ. Bộ khác chính là áo thun xám hiện tại bị vắt khô, giắt trên ghế hong khô. Cho nên lúc này Tiếu Dịch, chỉ mặc một cái quần bò, nửa thân trần ngồi trên mép giường, cúi đầu chà lau thanh đao đã rất sắc bén.
Tiếu Dịch từ xa đã nghe thấy tiếng bước chân đặc biệt của Vương Dương tới gần, liền biết cậu sắp tới. Ngẩng đầu, Tiếu Dịch nhìn chằm chằm Vương Dương sau khi tắm rửa thay áo màu trắng bó sát, quần dài thể thao màu đen. Con ngươi co rút, màu đen mắt càng trở nên thâm trầm.
Vương Dương mặc áo thun trắng hoàn mỹ bó sát dáng người gầy gò rắn chắc.Vải dệt trắng làm da thịt màu đồng càng thêm mê người. Mái tóc quăn còn ướt sũng, đuôi tóc tí tách giọt nước, toàn thân Vương Dương bởi vì qua loa không lau khô mà ướt đẫm. Áo thun vốn không dày, vài nơi vì ẩm ướt trở nên trong suốt, trước ngực hai điểm nhan sắc có thể mơ hồ thấy được.
Cậu hoàn toàn không biết chính mình bộ dạng này, ở trong mắt Tiếu Dịch, cảnh tượng tựa như cô gái chỉ mặc một cái áo sơ mi nam còn là ướt đẫm nữa, đứng trước mặt người nam bình thường.
Bị Tiếu Dịch ánh mắt nhìn đến sợ hãi, Vương Dương cúi đầu xem bản thân mình, đâu có gì kỳ quái? Vì sao hắn nhìn cậu như nhìn kẻ thù? Trong lòng cậu khó hiểu, đột nhiên, vết thương sau vai bỗng đau đớn. Vương Dương muốn nhấc tay đè chỗ bị thương. Chỉ là gỡ miếng băng tắm rửa, đâu cần lập tức đau như vậy?
Thấy Vương Dương sắc mặt biến đổi, Tiếu Dịch đứng lên lôi Vương Dương lên giường, xem xét vết thương sau lưng. Chỉ thấy chỗ vết thương bị cắn nát, dần dần biến thành màu đen. Tiếu Dịch lấy thanh đao đặt cạnh giường nắm trong lòng bàn tay.
“Sao vậy? Vết thương lại bắt đầu khuếch tán?” Vương Dương vốn không ôm nhiều hy vọng trông cậy vào máu Tiếu Dịch khắc chế bệnh độc, nhưng không ngờ nó phát tác nhanh như vậy.
“Không có việc gì, chỉ là ông cần uống máu mà thôi."