Tang Thế Sinh Tồn
Chương 55 : Kế điệu hổ ly sơn
Ngày đăng: 21:30 18/04/20
Phải rồi, vừa mới cái kia có mắt có tay, là cái gì vậy?” Có sáu tay tám mắt, Vương Dương không biết nên dùng từ gì hình dung sinh vật kia.
“Giống đực Xích Nhãn Hạt Chu.”
“A? Cái kia thân hình giống như đứa nhỏ mà là Xích Nhãn Hạt Chu? Nó không phải nên giống tử trùng bị chúng ta chụp chết sao?”
Vương Dương nghi hoặc, rõ ràng bọn họ nhìn thấy tử trùng, bộ dáng giống y cái tên. Nhưng cái kia hình dáng không khác gì con người, chỉ là tứ chi biến hóa hơi khác người, làm sao lại là Xích Nhãn Hạt Chu?
“Trùng công trưởng thành không có năng lực vồ mồi công kích. Ý nghĩa sinh tồn của chúng nó, là phụ trách cho trùng mẫu sinh sản, nên bộ dáng giống như ông mới thấy, hình người mặt trùng. Nếu là trùng mẫu, thì là tay người thân trùng, so với trùng công lớn hơn vài lần, tính cách hung hãn khó chơi.”
“Mèn ơi, thế chúng nó sức sinh sản lớn như vậy, chẳng phải là sẽ ấp ra rất nhiều trứng sinh vật nguy hiểm giống chúng nó?” Cậu nghĩ tới một đống quái trùng so với mình còn cao to, có mặt người, thế giới này quá nguy hiểm.
“Gien chúng nó có chỗ thiếu hụt, tuy tốc độ sinh sôi nẩy nở mau, ấp ra tử trùng sẽ chỉ duy trì bộ dáng giống chúng ta vừa thấy.Chukỳ sinh mệnh cũng rất ngắn, sẽ không giống cha mẹ nó. Dù sao Xích Nhãn Hạt Chu là sở nghiên cứu tạo ra giống mới, không có khả năng lại sinh sôi ra thứ cùng chúng giống nhau.”
“Thế thì tốt. Nhưng mà, ông có nhớ rõ trước kia sở nghiên cứu có mấy con Xích Nhãn Hạt Chu giống vậy sao?” Nghĩ tới hoàn cảnh hiện tại của cả bọn, khả năng tùy thời bị chúng quan sát và săn mồi, Vương Dương nghĩ hỏi thăm cụ thể số lượng địch nhân.
“Lúc trước chỉ có một đôi, hiện tại thì tôi không rõ.” Tiếu Dịch nhớ lại, đáp.
“Ô, hy vọng sở nghiên cứu kia, sau khi nghiên cứu ra một đôi thì thỏa mãn rồi…” Vương Dương thật tình cầu nguyện Xích Nhãn Hạt Chu sinh vật làm người ta ghê tởm này, chỉ nghiên cứu ra một đôi đã đủ. Sở nghiên cứu đừng ăn no rảnh quá, nghiên cứu ra thêm vài con.
“Đi cứu họ, có ích lợi gì?”
“Ha ha, này a…” Vương Dương buông bó củi, vò rối tóc, nghĩ nghĩ, đáp. “Không phải lần trước đã nói rồi sao, bọn họ bị tôi liên lụy mới chạy đến nơi nguy hiểm như thế này. Nói thế nào chúng ta đều không thể thấy chết không cứu. Hơn nữa, chủ yếu là trong chúng ta có Kiều Phi Vũ biết lái phi cơ, đến khi nào chúng ta đi ra, phải dựa vào tài lái của Kiều Phi Vũ. Nói sau, nhà hắn mặt mũi lớn, sau khi rời khỏi đây chúng ta có phương tiện rất nhiều. Cho nên cứu hắn có lợi nhiều. Ha ha ~~ còn Phương Chí Hoành, hắn a….không cứu hắn, chúng ta phải một đường dẫn dắt Lý Du. Anh ta khóc dai như vậy, nếu không cứu người yêu của anh ta, tôi đoán anh ta sẽ khóc đến suy nhược tinh thần mà chết. Nếu đã đi cứu Kiều Phi Vũ, thuận tay cứu người yêu của anh ta, đối với chúng ta không có chỗ xấu. Ha ha, ông nói có đúng không?”
“……”
Mặc kệ là lấy cớ gì, vẫn chứng minh Vương Dương tấm lòng nhiệt huyết chính trực. Tuy Tiếu Dịch cảm thấy đám người vô dụng này mang đến phiền toái, muốn đem họ giết quách cho rồi, như vậy sẽ không kéo cả Vương Dương xuống nước. Nhưng mà, bởi vì Vương Dương tấm lòng tích cực nhiệt tình hướng về phía trước, mới có thể hấp dẫn hắn. Vì Vương Dương có nhắc bọn họ cần lái phi cơ, vậy thì cùng đi vào động đó vậy.
“Không nói lời nào? Vậy coi như ông hiểu rồi ha ~” Gặp Tiếu Dịch tuy không đáp nhưng sắc mặt dịu đi, cậu biết hắn đã nhận lời giải thích. Vương Dương cười cười, thật là người anh em hiểu lòng mình. Cuối cùng mỗi lần đều hiểu ý của cậu, nguyện ý cùng cậu đạt thành mục đích.
Kỳ thật Vương Dương cũng dần phát hiện, chỉ cần có Tiếu Dịch ở cạnh, đối mặt nguy cơ hoặc sinh vật dị hình, trong lòng ấm áp mà không phải sợ hãi. Có lẽ, bởi vì Tiếu Dịch vẫn luôn đứng bên cậu.
Không tưởng được, Vương Dương phát giác mình bắt đầu sến súa, co giật khóe miệng, lấy ra đầu gỗ đã chọn tốt buộc lại, ôm vào ngực, đứng lên cười với Tiếu Dịch, nói.
“Kỳ thật, đi cứu bọn họ còn có một nguyên nhân là, tôi rất ngạc nhiên giống cái Xích Nhãn Hạt Chu có bộ dạng gì, không biết có phải là đầu người đẹp, ha ha ~~”
Đầu người đẹp ư? Đối với Vương Dương vẻ mặt hứng thú kỳ thật chỉ là tò mò, Tiếu Dịch đứng trong phòng góc âm u, một nửa mặt được ánh lửa chiếu sáng, một nửa bởi vì trong hắc ám mà có bóng ma. Mặt trái chìm trong bóng tối, cúi đầu lộ ra nụ cười lạnh tàn khốc, mãnh liệt độc chiếm. Cái đầu đó, nên đi chết đi.