Tang Thế Sinh Tồn
Chương 59 : Giải cứu
Ngày đăng: 21:30 18/04/20
Bước nhanh chui vào động nhỏ, mấy người trong tay cầm cây đuốc đã tắt lửa, vì sợ bị Xích Nhãn Hạt Chu đang tiến tới phát hiện. Họ tựa trên vách động, khẩn trương lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Chợt nghe từ ngoài truyền đến thanh âm *soàn soạt soàn soạt* gần sát cửa động, Vương Dương lưng kề sát vách lén thò đầu ra ngoài liếc trộm.
Mắt đã dần thích ứng, có thể đại khái thấy rõ vật thể trong bóng đêm. Hơn nữa phía trên động nhỏ cách mấy chục thước cao có vài lỗ hổng, làm ánh trăng chiếu vào, nhờ ánh sáng mong manh cũng đủ để cậu thấy rõ ràng.
Mé bên ngoài động lớn có mấy cái chân to màu trắng từ bên trên thò ra, chớp mắt một cái, toàn bộ thân thể đều bò ra.
Một con tới lại một con nữa ra, chỉ chốc lát bảy tám con Xích Nhãn Hạt Chu đã bò ra. Cái đầu lớn kinh người, có mấy con hơi nhỏ thì khoảng chừng một thước, mấy con lớn hầu như hơn hai thước.
Bởi vì khoảng cách quá xa, hơn nữa nhân kiển treo lủng lẳng cản trở tầm mắt, khiến Vương Dương không thấy giống cái Xích Nhãn Hạt Chu cái đầu ra sao. Nhưng mà số lượng và kích cỡ đầu thì….
“Ê! Không phải ông nói chỉ có một đôi sao?” Vương Dương ngoái đầu buồn bực hỏi bên cạnh Tiếu Dịch.
“Xem ra sau khi tôi rời đi mới nghiên cứu sinh sôi nẩy nở.” Tiếu Dịch bình tĩnh đáp lại. Sau khi hắn rời đi Xích Nhãn Hạt Chu mới được thực nghiệm sinh sôi thì sao hắn đoán ra được.
“Chó chết! Thế này thì tiêu rồi, nhiều con như vậy.” Vương Dương mắng một câu, tiếp tục thăm dò quan sát.
Cậu thấy một vóc dáng nhỏ nhắn quen thuộc, chạy nhanh tới bên cạnh mấy giống cái Xích Nhãn Hạt Chu, vây quanh chúng phát ra thanh âm quen tai.
“Hì hì hì hì hì hì hì hì —-”
Tiếng cười rộn ràng tựa như con nít, vang lên giữa cái động tối đen treo đầy nhân kiển. Đêm hôm khuya khoắc nghe tiếng cười như thế, thật là rợn tóc gáy.
Cái thanh âm vui cười này, hơn nữa thân hình giống đứa bé, không phải là giống đực Xích Nhãn Hạt Chu thoát ra từ tay Vương Dương sao?
Cái đầu nhỏ như vậy, so sánh với giống cái Xích Nhãn Hạt Chu quái vật, làm cho người ta liếc mắt một cái liền thấy kỳ cục.
Nhưng mà giống đực Xích Nhãn Hạt Chu này vẫn rất có diễm phúc thôi. Xem xét nửa ngày không thấy giống đực khác chui ra, chẳng phải đại biểu nó một con trùng công cùng tám con trùng mẫu? Thế này còn nhiều hơn ba vợ bốn nàng hầu. Có tám bà vợ vây quanh, đối với nó mà nói nhất định rất hạnh phúc.
Ngay lúc giống đực Xích Nhãn Hạt Chu và mỗi con giống cái dùng sợi râu ngắn nhỏ bên miệng va chạm, Vương Dương thế này mới chú ý tới, tay của mình vẫn bị Tiếu Dịch nắm chặt.
A…..
“…….”
“Vô cùng cảm ơn các người mạo hiểm tới cứu chúng tôi. Nhưng mà, tôi chỉ muốn biết, vì sao mặt tôi đau như vậy?” Cứ cảm thấy Vương Dương nụ cười kia khiến mình căm tức bất bình, Kiều Phi Vũ cố gắng ngọ nguậy thân thể bị bao vây ý đồ đứng lên. Đáng tiếc toàn thân bị trói chặt, ngay cả đốt ngón tay đều không thể co duỗi, dĩ nhiên không thể chính mình bật dậy được.
“Thì là đem các người đánh đau, mới đánh thức được.”
Sợ nhìn lâu khuôn mặt Kiều Phi Vũ bị mình đánh đến phù thũng sẽ nhịn không được phá ra cười, Vương Dương dời tầm mắt không xem Kiều Phi Vũ tự kỷ khuôn mặt điển trai nay biến thành đầu heo.
Cậu ngoái đầu xem Lâm Kiệt phụ trách đánh tỉnh Phương Chí Hoành. Lâm Kiệt không để cậu thất vọng, mau chuẩn ngoan đã đánh Phương Chí Hoành tỉnh lại. Lý Du đang gục trên người Phương Chí Hoành khóc nức nở, muốn đem tơ nhện trên người gã cởi ra. Nhưng không ngờ tơ nhện dai vô cùng, tay có kéo cỡ nào cũng không ra.
Vương Dương cũng thử lôi kéo tơ nhện trên người Kiều Phi Vũ vẫn đang cố gắng tự bò dậy, quả nhiên rất khó dùng tay bứt đứt. Tròng mắt xoay tròn, Vương Dương cười gian chậm rãi rút ra thanh đao giắt bên hông.
“Cậu…cậu muốn gì?” Kiều Phi Vũ vẻ mặt gái nhà lành bị kẻ xấu tấn công.
Vương Dương thì phối hợp lộ ra vẻ mặt đáng khinh.
“Khà khà, thì đang giúp ông cởi bỏ thôi, đừng lộn xộn, đến lúc đó lỡ tay đem chỗ nào cũng cắt rớt, thì không thể trách tôi à.”
“A…vậy cậu cẩn thận một chút…” Kiều Phi Vũ không nhìn thanh đao sắc bén kia, không suy đoán cảm giác nó ở trên người mình. Kiều Phi Vũ cố gắng thôi miên mình tin tưởng tay nghề của Vương Dương, tuy trong đầu vẫn rất bất an.
“Tốt lắm.”
Kiều Phi Vũ nhìn lại, quả nhiên trên người tơ nhện đều đã bị Vương Dương cắt đứt. Kiều Phi Vũ gian nan banh ra, tơ nhện lập tức bung. Rốt cuộc gã có thể hoạt động từ chi, đứng dậy làm hành động thứ nhất là sờ hai gò má nóng rát. Đúng là đau quá đi, trời ạ! Sờ vào cảm giác nó sưng lên rồi! Đáng tiếc chỗ này không có gương, nếu có gương chiếu mặt thì tốt rồi.
Chỉ có thể nói, Vương Dương đủ nhẫn tâm, nhận việc đánh tỉnh gã không có một chút đồng tình tâm.
Mà Phương Chí Hoành nằm bên cạnh cũng được Tiếu Dịch dùng đao chém đứt tơ nhện vùng thoát.
Nếu đã tìm ra hai người, trên mình cũng không có vấn đề gì, như vậy là lúc bọn họ phải nghĩ cách đi ra ngoài.
Bên ngoài cái động nhỏ để cất thực vật này, trong động lớn kia, đã tụ tập rất nhiều Xích Nhãn Hạt Chu, xem bộ dáng của bọn nó cũng không phải loại vô dụng. Thật khó đối phó.