Tang Thế Sinh Tồn
Chương 82 : Vì người giận dữ diệt đàn dơi
Ngày đăng: 21:30 18/04/20
*Phành—phạch–*
Nghe tiếng cánh vỗ ngày càng gần, Vương Dương cảnh giác ngoái đầu lại nhìn. Cậu thấy một cái bóng thô kệch lớn từ dưới nham thạch bay lên. Cậu nhấc tay cầm đao muốn tấn công, bất ngờ trông thấy trên mình Dơi Đầu Người, khụ, xem như là trên đỉnh đầu nó, phát hiện bóng dáng quen thuộc.
“Tiếu Dịch?!”
Vương Dương giật mình trợn trừng hai mắt. Cậu thấy Dơi Đầu Người không ngừng xoay thân thể muốn quăng rớt Tiếu Dịch. Cặp mắt to của nó bị Tiếu Dịch dùng băng vải quấn chặt vòng qua hai cánh đen. Nó nhìn không thấy phương hướng, chỉ có thể bị Tiếu Dịch dắt lấy bay tới trước. Tiếu Dịch nắm hai đầu băng vải điều khiển Dơi Đầu Người chậm rãi tới gần vị trí của Vương Dương.
Thì ra còn có thể ngồi trên Dơi Đầu Người bay xuống, Vương Dương hiểu ra. Cậu quay đầu thấy một con Dơi Đầu Người bay lại đây, nhảy người lên túm lấy cánh nó, muốn tự mình cưỡi một con. Đáng tiếc con Dơi Đầu Người này không quá lớn nhưng khi cánh bị Vương Dương bắt lấy, nó mạnh giãy dụa.
*Soẹt–* một tiếng, cánh Dơi Đầu Người bị Vương Dương không cẩn thận xé rách…tay cậu bất giác thả ra, Dơi Đầu Người bị bắt vội bay thoát. Nhưng cánh rách không cách nào bay, nó ở không trung vỗ hai cái liền rơi xuống dưới. Vương Dương há hốc mồm nhìn Dơi Đầu Người vốn là để cậu bắt chước Tiếu Dịch cưỡi lên, bị xé rách cánh rớt xuống đất.
“Lên đi.”
Tiếu Dịch khống chế Dơi Đầu Người không ngừng lộn xộn, mất kiên nhẫn ra lệnh Vương Dương.
“A…nó chịu được không?” Tuy rằng con Dơi Đầu Người cái đầu thoạt nhìn không nhỏ, so với con mới nãy cậu bắt lớn gấp đôi. Nhưng hai người đàn ông đứng trên người nó, chắc nó sẽ không ngã xuống chứ? Hiện tại độ cao này cách mặt đất có một đoạn khá lớn. Vương Dương rũ xuống mi mắt ngắm phía dưới, hơi do dự.
“Mau lên.”
Dơi Đầu Người không muốn bị khống chế, càng vùng vẫy kịch liệt, Tiếu Dịch phải tập trung tinh thần nắm chặt mới giữ vững khoảng cách gần sát chỗ gò đá Vương Dương đứng. Không biết giây tiếp theo có ổn định hay không, Tiếu Dịch mày chau lại, hối thúc Vương Dương mau nhảy.
Vương Dương cũng nhìn ra Dơi Đầu Người bị điều khiển tính tình ngày càng nôn nóng. Được rồi, chết thì chết. Hít sâu một hơi, Vương Dương cố gắng không ngó xuống dưới, nhảy một cái lên Dơi Đầu Người. Nhưng mà chân cậu đạp không ổn định, trọng tâm lảo đảo ngã về phía sau. Dơi Đầu Người chịu không nổi sức nặng của hai người, ở trên không trung lắc lư.
Tiếu Dịch xoay người túm lấy Vương Dương kéo hướng mình, rốt cuộc cũng kéo được Vương Dương ngồi vững trên đầu Dơi Đầu Người, không có té xuống.
“Ôm chặt tôi.”
Phát giác Dơi Đầu Người có chút chịu không được sức nặng, đang không ngừng hạ xuống, Tiếu Dịch còn có thời gian nhắc nhở Vương Dương ngồi đằng sau ôm chặt mình đừng để ngã xuống.
“Ừ, cũng đúng, hiện tại Lý Du như vậy đúng là các người nên né tránh.” Kiều Phi Vũ không chú ý Phương Chí Hoành tâm lý biến hóa, đơn thuần nghĩ là gã không muốn liên lụy cả nhóm. Kiều Phi Vũ nhanh chóng chấp nhận lời Phương Chí Hoành giải thích.
“Được rồi, chúng ta đi chưa? Nếu còn ở lại đây, tôi sợ đợi lát nữa có cái gì xuất hiện nữa.” Kiều Phi Vũ ngoái đầu nói với mấy người.
“Ừ, tốt, chúng ta đi thôi.” Lắc lắc cánh tay trái, Vương Dương có chút không thích ứng.
Tiếu Dịch thì thoải mái đeo hai ba lô đi ở phía trước, hướng tới cánh cửa ngăn chặn con đường.
Kiều Phi Vũ nhân lúc Tiếu Dịch cách bọn họ hơi xa, lặng lẽ tới gần Vương Dương khẽ đẩy một cái, kêu lên.
“U, Dương Dương ~”
“Chết tiệt! Ông không thể kêu tên tôi đầy đủ sao? Tiểu Kiều??” Vương Dương nhướng mày đánh trả.
“Tiếu Dịch thật là đối tốt với cậu quá, cậu xem, vì cậu giận dữ chém đàn dơi, còn săn sóc băng bó giúp cậu đeo ba lô. Chậc chậc, cậu thật sự không định đáp lại ngay lúc này? Nói cho hắn biết cậu cũng thích hắn?”
Đối với Kiều Phi Vũ lúc nào cũng tò mò nhiều chuyện, Vương Dương cảm thấy đau đầu. Nghĩ tới Tiếu Dịch, trong đầu cậu hỗn loạn như bị quấy thành hồ dán. Lại nhớ tới khi ở trên người Dơi Đầu Người ôm Tiếu Dịch, không tự giác mơ màng, mặt liền nhịn không được nóng ran.
“U, mặt đỏ kìa!” Như là phát hiện việc đáng kinh ngạc, Kiều Phi Vũ hô to.
“X!”
Vương Dương bước nhanh hơn lướt qua Kiều Phi Vũ đi về phía trước. Cậu vòng tay phải ra sau lưng, đối với Kiều Phi Vũ giơ ba ngón giữa đại biểu trong lòng giận dữ.
“Chậc chậc, cái tên này…” Kiều Phi Vũ nhếch môi cười nhìn Vương Dương thẹn quá thành giận chạy trốn. Gã đi theo sau, có chút tiếc nuối liếm môi. Vương Dương thật sự là càng xem càng đáng yêu, đáng tiếc đối thủ quá mạnh, nếu không dù có thế nào thì gã sẽ không từ bỏ.