Tang Thế Sinh Tồn
Chương 89 : Hỗn chiến
Ngày đăng: 21:30 18/04/20
Phù—Phù —”
Phương Chí Hoành thở hồng hộc chạy tới trước. Lúc trông thấy hành lang đại sảnh xuất hiện cương thi, gã lập tức xoay người cõng Lý Du lén lút rời khỏi phòng lưu trữ, chạy qua một hành lang khác trong đại sảnh.
Nếu đứng tại chỗ, phía trước là người quái dị có xúc tua đáng sợ, đằng sau là bầy cương thi sắp đuổi tới, gã và Lý Du làm sao có thể tránh né quái vật ăn thịt người. Cho nên gã ngay lập tức quyết định lén chạy ra, không nói một lời với ai. Dù sao những người bên trong đều có năng lực, ở lại giúp gã phân tán lực chú ý của đám quái vật cũng tốt, bọn quái vật sẽ không đuổi theo gã.
Đang lúc Phương Chí Hoành ra sức chạy hướng hành lang phía trước, đột nhiên nghe giọng nữ ở đằng sau kêu réo.
“Chờ chút! Đợi tôi với!”
Phương Chí Hoành nghi hoặc ngoái đầu nhìn, phát hiện là cô gái tóc đen Từ Yến Bình nhân viên sở nghiên cứu, đang thở hổn hển đuổi theo gã. Chắc là cô thấy gã lén lút rời đi, vì thế cũng làm theo, lặng lẽ chạy ra khỏi phòng lưu trữ.
Quay đầu trở lại, Phương Chí Hoành không có chậm bước. Hiện tại là lúc quan trọng, gã không có thời gian quan tâm người khác. Người duy nhất gã quan tâm chính là người yêu mình đang cõng trên lưng. Chỉ cần hai người họ an toàn là được rồi, gã không có sức lực quan tâm thêm ai nữa. Không thể trách gã ích kỷ, thời thế lúc này, có thể lo cho chính mình đã giỏi lắm rồi.
Ngay lúc Phương Chí Hoành không ngừng bước tiếp tục chạy về phía trước, phát hiện cuối hành lang cũng có cương thi từ đằng kia chạy lại. Thấy đằng trước có cương thi, Phương Chí Hoành sắc mặt trở nên khó coi, lại nghe phía sau truyền đến giọng nữ thét chói tai. Gã ngoái đầu xem, thì ra hành lang đằng sau cũng có cương thi đuổi theo.
Nên làm gì bây giờ? Đằng trước đằng sau đều có cương thi chặn, Phương Chí Hoành kích động nhìn hai bên, vui mừng phát hiện bên trái hành lang có cánh cửa phòng rất khó phát hiện. Gã đặt Lý Du dựa vào tường, chính mình mở cửa.
Cửa khóa chặt. Phương Chí Hoành khẩn trương đến lòng bàn tay toàn mồ hôi, dùng thân thể cường tráng một bên xoay tay nắm cửa một bên tông cửa. Cương thi hai đầu hành lang ngày càng tới gần. Một chút một chút đụng, không ngừng xoay tay nắm cửa, rốt cuộc cửa phòng mở ra. Gã vội ôm lấy Lý Du đang hôn mê, đi vào trong phòng, xoay người dùng sức khóa kín cửa.
Cô gái tóc đen thật vất vả chạy tới cửa, đã thấy Phương Chí Hoành đem cánh cửa trước mặt cô đóng sầm lại. Cô gái tóc đen đứng ở ngoài gõ cửa rầm rầm, mái tóc đen bởi vì chạy bộ mà rối xù dán trên mặt cô, nước mắt và mồ hôi lấm lem cả khuôn mặt. Cô vươn hai tay sơn màu đỏ móng tay, dùng sức đập cửa khóc cầu cứu.
“Cầu xin ngươi! Van cầu ngươi!!! Mở cửa!!! Mau mở cửa!!! Cương thi sắp tới đây!!!”
“Còn chưa!”
“Ô!”
Vương Dương nhảy người lên xem rõ vị trí hiện tại của Kiều Phi Vũ, dùng sức vung tay ném băng đạn hướng Kiều Phi Vũ. Băng đạn ở không trung bay thành độ cong hình bán nguyệt.
“Chụp lấy, băng đạn!”
“Cảm ơn!”
Lùi lại hai bước chụp băng đạn, Kiều Phi Vũ lập tức rút ra khẩu súng cất trên quần, mau chóng thay viên đạn. Còn vũ khí nguyên thủy cái xẻng hiện tại có thể nghỉ ngơi rồi. Kiều Phi Vũ đem cái xẻng để trên mặt đất, một tay cầm súng đã nạp đạn, nhắm ngay đầu cương thi trước mặt, bắn một phát.
Nghe tiếng súng, biết Kiều Phi Vũ đã nạp đạn xong, Vương Dương cũng nâng tay kia, họng súng nhắm ngay đầu cương thi, nổ súng. Cậu không biết viên đạn có thể kéo dài bao lâu. Nhưng bên trong cương thi chắc là không chỉ có một cương thi bộ đội đặc chủng. Hy vọng có thể gặp thêm vài cái có đạn để mượn dùng, xong lại tiêu diệt họ, cái này kêu là lợi dụng tuần hoàn.
Sau khi liên tục nổ súng bắn mấy cương thi, Vương Dương rốt cuộc có cơ hội tới gần cửa phòng lưu trữ. Cậu nhân lúc rảnh rỗi liếc mắt xem bên trong, vừa lúc thấy Tiếu Dịch bị xúc tua to hơn cả chân voi quấn lên trên không trung đập vào tường. Một màn này khiến Vương Dương nhướng mày. Tiếu Dịch, ông đừng yếu như vậy nha, phải đem tên khốn đó chà đạp te tua mới được!
Tuy rằng hiện giờ hai người một bị nhốt bên trong, một bị nhốt bên ngoài, đối mặt kẻ địch khó đối phó. Nhưng dù sao hai người không phải tay vừa, không có gì là không thể giải quyết.
Thấy Tiếu Dịch bị đập trên tường trượt xuống dưới lại lần nữa đứng lên, chém đứt một xúc tua to vươn qua muốn tấn công, Vương Dương tựa ngoài cửa nhếch lên khóe miệng. Được rồi, vậy là cậu có thể chuyên tâm đối phó cương thi bên này.
Vương Dương xoay người đối mặt số lượng cương thi không ít trong đại sảnh, sáng lạn lưu manh cười. Giật xuống băng vải quấn trên cổ, phe phẩy cánh tay trái, thế này vận động tiện hơn. Không thèm để ý cổ tay truyền đến cảm giác đau nhức thấu xương, Vương Dương giơ khẩu súng tiếp tục cùng cương thi chơi trò truy đuổi. Nhất định phải sống sót, đã hứa hẹn sẽ cho Tiếu Dịch một tương lai tốt đẹp. Chỉ khi hai người còn sống đi ra ngoài, lời hứa kia mới có khả năng thành hiện thực.