Tang Thế Sinh Tồn

Chương 9 : Chạm mặt

Ngày đăng: 21:29 18/04/20


Đá cửa là một người đàn ông đen gầy mặc quân phục, một tay cầm súng.



Hai bên đều sửng sốt, một lát sau mới giới thiệu bản thân với đối phương. Thông qua cuộc trò chuyện, nhóm Vương Dương biết được thì ra buổi tối trước khi bùng nổ bệnh độc một ngày, người quân nhân đen gầy tên Dương Nhất Hàng này bị cấp trên mệnh lệnh dẫn dắt quần chúng rút lui khỏi tỉnh B, phụ trách an toàn dọc theo đường đi. Gã dàn xếp không ít quần chúng, nhận được báo cáo của cấp dưới Lưu Lục nói phát hiện tòa cao ốc này, có người ở trên lầu cầu cứu. Vì thế gã nhanh chóng cùng lãnh đạo phản ánh tình huống, lại bị phản bác nói trước hãy làm tốt việc đã giao, chuyện khác đợi sau này bàn tiếp.



Dương Nhất Hàng lo lắng an toàn của những người đó, dẫn theo báo cáo tin tức Lưu Lục, đồng đội Trương Trụ, và em trai cũng trong biên chế quân đội Dương Trì, một mình cãi lệnh cấp trên lại đây cứu người.



Khi họ đi vào giải cứu đám người bị cương thi bao vây, đồng đội Trương Trụ bất hạnh trong lúc hành động bị cương thi cắn chết. Lưu Lục cũng bị cương thi cắn trúng bắp chân, sợ lây nhiễm bệnh nên ngay lúc đó cất mất một chân. Tình huống lúc ấy không có thuốc tê, Lưu Lục không rên một tiếng cố gắng chịu đựng đến ngất đi, sắc mặt không còn chút máu, nửa đêm vì mất máu quá nhiều đã hôn mê.



Trong đám người chờ giải cứu có một không cẩn thận ngã xuống lầu bị thương không tiện cử động. Trong khoảng thời gian ngắn, người thì bị thương, người thì hôn mê, khó thể an toàn rút lui. Dương Nhất Hàng đành lệnh Dương Trì trở về cầu cứu, hy vọng có đội y tế lại đây hỗ trợ, còn bọn họ thì tạm ở khu thực phẩm đầy ắp thức ăn chờ đợi.



Chỉ là không nghĩ tới đợi một ngày một đêm, không đợi đến Dương Trì trở về, lại nghe khu thực phẩm truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Dương Nhất Hàng ra ngoài tìm hiểm, bất ngờ đụng độ nhóm Vương Dương.



Hiểu biết tình hình đại khái, Dương Nhất Hàng mang theo nhóm Vương Dương đi tới chỗ những người kia tụ tập. Họ xuyên qua cánh cửa vừa mới bị đá văng, quẹo qua quẹo lại vào một cánh cửa khác. Đẩy cửa ra, đám người Vương Dương nhìn thấy một căn phòng rộng lớn dùng để chứa hàng, bên trong có không ít người hoặc ngồi hoặc đứng. Vừa nghe tiếng vang, người bên trong đều khẩn trương đứng lên nhìn lại.



“Bên kia không có việc gì, tôi gặp phải mấy người này.” Dương Nhất Hàng cùng đám người giới thiệu nhóm Vương Dương.



“Chào ~ các vị ~” Vương Dương tò mò đánh giá người bên trong.



Một đôi tình nhân trẻ ngồi cạnh cửa, cô gái dáng người đằng trước to đằng sau nhô, thân hình không sai, hơn nữa váy ngắn bó sát cùng với cổ áo thấp đến không thể thấp hơn, làm cho hồi lâu không thấy loại sinh vật tên là phụ nữ Vương Dương con mắt sáng rỡ.



Đáng tiếc nhìn hướng lên trên, mặt cô gái đánh phấn dày cộm, tô son môi đỏ thẫm, viền mắt đen thui, còn dán lông mi giả hiện tại rất được ưa chuộng, chợt nhìn trên mặt hai cái hố đen kia, không có tròng trắng, nhìn y hệt người ngoài hành tinh. Còn có đầu tóc quăn xoắn, nhuộm màu các cô gái ưa thích màu vàng Hàn Quốc. Nói ngắn lại chính là dáng người bốc lửa mà mặt quái dị.



Bạn trai cô cũng có mớ tóc dựng thẳng như mào gà, lỗ tai xỏ mười bảy mười tám cái khoen, ngay cả mũi cũng xỏ lỗ. Vương Dương thật không phúc hậu muốn ôm bụng cười. Cậu chọt người đứng bên cạnh, Tiếu Dịch, kề tai hắn nói nhỏ.




Mọi người đang thu thập thì bầu trời bỗng nổ sấm, ầm vang một tiếng, đinh tai nhức óc. Tất cả tập thể rùng mình.



Chết! Tại sao bỗng dưng có sét đánh? Vương Dương nghe tiếng nhanh lao ra ngoài phòng. Đỉnh tầng thủy tinh từ bên trong có thể nhìn ra ngoài, bầu trời không biết khi nào thì che kín mây đen, trong mây đen lóe tia chớp loang loáng chói mắt.



Không lâu sau mưa rơi tầm tã, giọt mưa to đùng đánh vào mặt kính, thủy tinh bị nước làm lu mờ, không thể thấy rõ cảnh vật.



Bởi vì mây đen che đậy, rõ ràng là buổi chiều mà trời tối thui không khác gì buổi tối, hơn nữa bên ngoài tí tách tiếng mưa rơi.



Vương Dương tâm tình u ám không kém. “Thời tiết hôm nay tại sao đột nhiên biến đổi? Cũng không biết mưa chừng nào mới tạnh? Như vậy rất khó đi đường.”



“Hiện tại chủ yếu vấn đề không phải con đường, nhìn ra ngoài đi.” Tiếu Dịch rũ xuống mi mắt chỉ hướng tầng trệt cửa thủy tinh.



Vương Dương đi qua tựa vào lan can cúi đầu nhìn dưới lầu, trầm mặc.



Mấy người tò mò cũng tiến đến xem, hướng chỗ Tiếu Dịch chỉ, sắc mặt nháy mắt dọa trắng bệch.



Chỉ thấy trong cơn mưa tầm tã, nguyên bản trốn trong bóng tối không dám đi ra ánh sáng bầy cương thi, bởi vì sắc trời đột nhiên chuyển âm u mưa to, toàn thân ướt sũng loạng choạng mất linh hoạt thân hình không trọn vẹn, từ bốn phương tám hướng tràn vào thương xá…Nhân số đang không ngừng gia tăng…



Nhịn nửa ngày, Vương Dương rốt cuộc nghiến răng phun một câu.



“X! Tổ cha nó xui chết….”