Tang Thế Sinh Tồn

Chương 94 : Tác dụng phụ

Ngày đăng: 21:30 18/04/20


Tác dụng phụPhương Chí Hoành không dám tin trợn trừng hai mắt, nghĩ rằng là gã hoa mắt rồi. Phương Chí Hoành cẩn thận nhìn kỹ hai mắt Lý Du, là thật sự hai bên trái phải mi mắt khép, mà không giống người thường từ trên nhắm xuống.



Không chỉ như vậy, gã phát hiện trên mặt Lý Du chậm rãi hở ra mục mụn màu xanh đậm. Tựa như cục u, kích cỡ bằng hạt gạo, từng viên sắp hàng chỉnh tề trên làn da bao trùm cả khuôn mặt Lý Du. Chốc lát sau, toàn thân Lý Du đều từ từ mọc ra loại mục thoạt nhìn cứng rắn này. Từng cái mục còn có rất nhiều da lông nhỏ xíu mấp máy. Thân thể Lý Du bắt đầu gấp khúc, trên người quần áo không chịu nổi thân thể trướng phình, vải vỡ ra chỉ còn lại mấy mảnh vải rách giắt trên làn da.



Bởi vì Lý Du đột nhiên biến dị mà thả lỏng bàn tay nắm tay Phương Chí Hoành. Phương Chí Hoành té ngã trên đất, không nhúc nhích, trừng trừng nhìn trước mắt Lý Du vốn nên hết bệnh, bây giờ cả người đột nhiên biến dị. Nguyên bản chỉ cao một mét bảy bây giờ lớn đến hơn ba mét, từ trên xuống dưới bao trùm mục xanh tầng tầng lớp lớp, tựa như da cứng rắn của loài bò sát.



Vị trí đỉnh đầu Lý Du thò ra một đôi vật thể màu thô kệch dài mấp máy, như là đâm tủa hoặc vòi cảm ứng. Hai mắt y phóng to lồi ra ở hai bên cái đầu biến dị thành hình tam giác ngược. Đôi mắt to, tròng trắng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại màu đỏ tươi. Mặt trên còn có rất nhiều mắt nhỏ chặt chẽ kết hợp cùng một chỗ, dần dần biến thành đôi mắt kép. Cái màng cực mỏng bao trùm con mắt, mí mắt nửa trong suốt khép mở. Con mắt này tựa như mắt của loài ruồi bọ, khi chớp mắt khép mở từ hai bên.



Lại nhìn phía dưới đầu tam giác ngược, cái miệng giống con sâu mọc ra hai cái kìm, không ngừng hé ra ngậm lại.



Bộ phận thân thể tay và chân chia thành tám đôi, không có ngón tay mà giống như côn trùng, tràn đầy màu xanh đen lông trên các đốt chân. Thân thể nằm úp sấp trên đất, hoàn toàn chuyển biến thành sinh vật dị hình, trong miệng còn có thể phun ra tiếng người, lặp lại cùng một câu nói.



“Đói….tôi đói quá…”



Vừa nói Lý Du vừa hạ thấp đầu tam giác ngược giờ tràn đầy mục, dùng màu đỏ mắt kép nhìn Phương Chí Hoành té trên đất. Miệng đột nhiên há to, nước bọt dính dính màu vàng trắng không ngừng chảy ra rơi trên đất, biến thành một bãi chất lỏng.



“D…Du?”



Nhìn Lý Du sau khi biến dị chằm chằm vào mình, Phương Chí Hoành đánh rùng mình. Gã dường như đã phát hiện, giờ phút này Lý Du không có lý trí của nhân loại, chỉ có khát vọng thực vật. Hiện tại thực vật mà y rất muốn, chính là gã.



Phương Chí Hoành chậm rãi bò về phía sau, cố gắng không kích thích đến Lý Du. Không để Phương Chí Hoành lùi vài bước, Lý Du đột nhiên nhào tới, đầu sát đầu Phương Chí Hoành, khoảng cách không quá một centimet. Màu đen đâm tủa trên đầu y rà soát hai má Phương Chí Hoành.



“Du, anh…anh là Chí Hoành…em không nhớ ra ư?”



“Chí…Chí Hoành….”



Ngữ điệu không phập phồng lặp lại lời Phương Chí Hoành, cái đầu tam giác ngược màu xanh nghiêng một bên.




Vì thế có người thử đẩy té xỉu trên mặt đất Lý Du.



“Ê! Ê! Cậu có khỏe không?”



“Không có phản ứng, thôi bỏ đi.” Giọng nói vừa mới phản đối lập tức thúc giục mọi người mau rời đi.



“Đợi đã, chúng ta thử lại lần nữa xem.”



Tay kia cũng vươn ra đẩy bả vai Lý Du.



“Ư….” Lý Du đột nhiên rên rỉ.



“A! Hắn còn sống!”



“Cậu sao rồi?” Người kia ngồi chồm hổm để mặt dán sát Lý Du, hỏi y.



Lý Du vẫn cúi đầu, chậm rãi hết chóng mặt, từ từ ngẩng đầu lên. Đôi mắt đỏ đậm dọa người nhìn chằm chằm mấy người nam nữ vây quanh mình, miệng không ngừng lặp lại.



“Đói….đói….”